Xuyên nhanh: Ta là khoa học kỹ thuật ánh sáng

Chương 5


1 tháng


“Nháo cái gì mà nháo!” Lúc này, cuối cùng đại đội trưởng mang theo một đám đàn ông đi đến.

Trần Quế Phương hướng mặt đất ngồi xuống, tru lên nói: “Đội trưởng, ông mau nhìn cái con ả Lý Bạch Chỉ này xem, nó đẩy Hương Hương nhà tôi xuống nước, bây giờ Hương Hương còn nằm ở trên giường, sống chết không rõ, nó còn cầm dao muốn giết tôi! Ông cần phải làm chủ cho tôi!”

Đại đội trưởng vừa đến đã thấy cảnh tượng như vậy, tức khắc liền đau đầu, lại thấy Bạch Chỉ cầm dao, liền chuẩn bị mở miệng mắng cô.

Bạch Chỉ: “Đại đội trưởng, cháu muốn mượn điện thoại bên công xã một chút.”

Đại đội trưởng sửng sốt, theo bản năng nhíu mày hỏi: “Cháu muốn mượn điện thoại làm cái gì?”

Hiện tại điện thoại chính là một đồ vật hiếm lạ.

Giọng nói Bạch Chỉ không lớn cũng không nhỏ, nhưng cũng đủ để mọi người nghe thấy: “Lý Hương Hương đã thừa nhận là ba người anh trai của cô ta đột nhập vào nhà cháu, đem giấy báo dự thi của cháu đốt đi, làm cháu mất đi cơ hội tham gia thi đại học. Cháu muốn báo cảnh sát, hiện tại đang là thời điểm coi trọng nhân tài, thời kỳ nghiêm đánh, quốc gia nhất định sẽ làm chủ cho cháu!”

Giọng nói vừa rơi xuống, toàn bộ người trong thôn lại lần nữa sợ ngây người.

Ở nông thôn, dù có chuyện gì xảy ra đều hiếm khi báo cảnh sát, thậm chí họ cũng không biết tìm cảnh sát để xử lý chuyện gì, khi gặp chuyện bọn họ đều tự mình giải quyết, tìm cảnh sát làm gì chứ, vừa nghe tới đã thấy có chút dọa người rồi.

Bọn họ vừa mới bị một câu tìm cảnh sát của Bạch Chỉ trấn trụ, lại đột nhiên phản ứng lại—— Ba người anh trai của Lý Hương Hương đốt giấy báo dự thi của Lý Bạch Chỉ?!

“Mày nói bậy!!” Trần Quế Phương không khóc lóc la lối nữa, rống lớn nói, chỉ là trong tiếng rống của bà ta mang theo hai phần chột dạ.

—— Hiển nhiên, cả nhà bọn họ đều biết chuyện Lý lão đại, Lý lão nhị và Lý lão tam đốt giấy báo dự thi của nguyên chủ.

Ngay cả Lý Hương Hương vẫn luôn nghe lén ở chân tường nhà bên cạnh cũng không che giấu nữa, phẫn nộ mà chạy ra, trừng mắt nhìn Bạch Chỉ: “Mày nói láo! Tao căn bản không có thừa nhận ba anh trai của tao đốt giấy báo dự thi của mày!”

Cô ta đúng là không có thừa nhận, cho nên cả hai mới xảy ra tranh chấp rồi cùng bị rơi xuống nước.

Bạch Chỉ nhìn cô ta, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ: “Không phải bệnh của cô rất nghiêm trọng nên đang hôn mê ở trên giường sao?”

Lý Hương Hương bị nghẹn lại.

Mọi người nhìn vẻ mặt của bọn họ, tức khắc càng thêm vi diệu.

Đúng vậy, không phải đang hôn mê bất tỉnh sao? Thấy thế nào cũng rất tốt mà, tung tăng nhảy nhót, còn nghe lén bọn họ nói chuyện nữa?

Ngay cả sắc mặt đại đội trưởng cũng trở nên khó coi, tầm mắt của ông nhìn về phía ba anh em nhà họ Lý, “Chuyện này là thật sự sao? Mấy người đã đốt giấy báo dự thi của Bạch Chỉ?”

Ba người đương nhiên là lắc đầu chối cãi, Lý lão tam giảo hoạt nhất, lời lẽ chính đáng cãi lại nói: “Đương nhiên không phải rồi! Lý Bạch Chỉ đang nói dối, chính cô ta không thi được, dựa vào cái gì mà đổ lỗi cho chúng tôi? Có bản lĩnh thì lấy chứng cứ ra đây đi!”

Bạch Chỉ vẫn đang cầm dao phay, vẻ mặt thong dong bình tĩnh, giơ dao phay chỉ vào ngón tay Lý lão tam: “Lúc anh nói lời này, giọng so với bình thường lớn hơn 30 đề-xi-ben, tròng mắt vẫn luôn chuyển động, đây là phản ứng cơ bản khi nói dối.”

Tay cô lại chỉ sang Lý lão đại, giọng nói vẫn chắc chắn như cũ: “Tay anh nắm chặt dây quần, thể hiện sự nôn nóng bất an, đây là phản ứng chột dạ.”

Cuối cùng tay cô chỉ về phía Lý lão nhị, giọng nói cũng trở nên thong thả hai phần: “Còn anh thì……”

Vốn dĩ Lý lão nhị chính là người vô dụng nhất trong ba anh em, phản ứng chột dạ cũng rõ ràng nhất, sau khi Bạch Chỉ nói ra phản ứng của Lý lão đại cùng Lý lão tam, phòng tuyến tâm lý của gã cũng đã rơi xuống thấp nhất.

Bạch Chỉ chỉ mới nói ba chữ, mắt thấy cô chuẩn bị nói ra phản ứng chột dạ của mình, gã lập tức khẽ run, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi, trên mặt thiếu điều viết ra mấy chữ —— tôi đang chột dạ!

Giờ thì hiểu rồi, hai người đằng trước đúng là người trong thôn không nhìn ra cái gì, nhưng đến phiên Lý lão nhị, gần như tất cả mọi người đều nhìn ra gã ta đang chột dạ!

Bạch Chỉ trào phúng cười: “Vẻ mặt của anh thể hiện sự chột dạ phi thường rõ ràng, lấy tố chất tâm lý bây giờ của các anh, chờ đến khi đi Cục Cảnh Sát, đối mặt với cảnh sát có năng lực thẩm vấn giỏi hơn tôi, rất nhanh là có thể tra ra chân tướng, trả lại công bằng cho tôi.”

Ba anh em nhà họ Lý đều nói không nên lời, đặc biệt là Lý lão nhị, gã nhìn về phía đại đội trưởng với vẻ mặt sợ hãi.

Khuôn mặt đại đội trưởng đen lại, trông vô cùng khó coi.

Lý Hương Hương rốt cuộc cũng đọc không ít sách, lại cùng Cố Hâm Thần ở chung một năm, nên có không ít kiến thức, lập tức liền nói: “Lý Bạch Chỉ, mày không có chứng cứ! Mày không có chứng cứ nói ba anh trai của tao đốt giấy báo dự thi của mày, cảnh sát sẽ không thẩm vấn anh tao đâu!”

Nghe vậy, Lý lão tam lập tức lấy lại một chút tự tin, trừng mắt nhìn Bạch Chỉ, cắn chết phủ nhận: “Chúng tôi không làm!”

“Đúng vậy, nhà của chúng tao căn bản là không làm……” Trần Quế Phương cũng lập tức cao giọng gào lên.

—— Họ đây là đang giảo biện, đốt hay không đốt mọi người ở đây lúc này đều đã nhìn ra được!

“Mấy người câm miệng lại!” Đại đội trưởng trừng mắt nhìn bọn họ.

Trần Quế Phương đám người lập tức im bặt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play