Xuyên nhanh: Ta là khoa học kỹ thuật ánh sáng

Chương 4


1 tháng


Trần Quế Phương biểu tình tức khắc càng thêm phẫn nộ, châm chọc nói: “Nha, Lý Bạch Chỉ cuối cùng mày cũng chịu bước ra đây rồi hả?! Cái đồ tai tinh nhà mày, ghen ghét với Hương Hương nên gọi nó đến bên hồ, rồi đẩy nó vào trong nước, sao mày có thể âm hiểm ác độc như vậy, mày sẽ không được chết tử tế, về sau nếu ai……”

Bà ta mắng một tràng dài, giọng lại lớn, nên nếu không phải người đanh đá giống như bà ta thì không tài nào chen ngang vào được.

Bạch Chỉ cũng không thể cắt ngang lời nói của bà ta.

Đương nhiên, cô cũng không có ý định xen vào, cô đi qua, kéo Lý Xuyên Dân lui về phía sau hai bước, đem Lý Xuyên Dân che ở sau lưng mình.

Rồi sau đó, cô liền đứng im tại chỗ, bình tĩnh mà nhìn Trần Quế Phương mắng chửi người.

Mắng chửi người đương nhiên là hai bên cùng nhau mắng mới càng có thêm ý chí chiến đấu, Trần Quế Phương vốn dĩ đang mắng rất hăng say, nhưng khi thấy Bạch Chỉ bình tĩnh đứng ở trước mặt bà ta, dùng vẻ mặt như đang xem xiếc khỉ nhìn bà ta……

Trần Quế Phương càng mắng liền càng cảm thấy không thú vị.

“Lý Bạch Chỉ! Sao mày không nói lời nào?! Như thế nào, mày cho rằng giả câm thì tao liền không có biện pháp xử lý được mày à?!” Trần Quế Phương duỗi tay, muốn đi lên bắt lấy Bạch Chỉ.

Bạch Chỉ giơ con dao phay giấu ở sau lưng lên.

—— Đây là con dao ở phòng bếp, cô thuận tay cầm trước khi ra cửa.

Động tác của Trần Quế Phương tức khắc cứng đờ, lời nói sắp thốt ra cũng bị chắn ở cổ họng.

Đám người vây xem cũng sợ ngây người.

Mọi người trăm triệu không nghĩ tới, Lý Bạch Chỉ người lúc nào cũng giống như không khí, luôn bị người khác ức hiếp nay lại đột nhiên lấy ra dao phay, như thể muốn sống chết một phen với người ta vậy!

Bọn họ nhìn lại bộ dáng của cô, tức khắc ai nấy đều trở nên lắp bắp kinh hãi.

Lý Bạch Chỉ trước kia luôn là sợ tay sợ chân, rất hiếm khi dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào họ, ánh mắt cũng luôn né tránh người khác. Lúc này cô ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên nghị, những người ở đây mới đột nhiên phát hiện —— thì ra Lý Bạch Chỉ lớn lên có vẻ ngoài xuất chúng như thế, hơn nữa khí thế cũng cực kỳ kinh người!

Bọn họ đều là những nông dân ở vùng thôn quê nên chưa bao giờ nhìn thấy loại khí như vậy, nhưng cũng không ảnh hưởng bọn họ cảm thấy loại khí thế này không bình thường.

Tất cả mọi người im thin thít, Bạch Chỉ vừa lòng, lúc này mới nhìn mọi người nói: “Cháu không có đẩy Lý Hương Hương, hôm nay là Lý Hương Hương tới tìm cháu, chị dâu Chu cũng thấy mà, còn hỏi chuyện cô ta nữa.”

Lúc nói chuyện, tầm mắt của cô nhìn về phía chị dâu Chu.

Chị dâu Chu sửng sốt một chút, rồi sau đó mới như là đột nhiên nhớ ra gì đó, vội nói: “Đúng đúng đúng, là Hương Hương đi tìm Bạch Chỉ, tôi còn hỏi con bé làm bài có tốt không, nó nói nó làm bài được lắm, còn nói là muốn tìm Bạch Chỉ đi ra ngoài nói chuyện!”

Nói đến đây, chị ta nhìn Bạch Chỉ, rồi lại nhìn sang Trần Quế Phương, hạ giọng nói: “Là Hương Hương đến tìm Bạch Chỉ nha, vậy chẳng phải lời nói của Quế Phương đều không phải sự thật hay sao……”

Mặc dù chị ta đè thấp thanh âm, nhưng lúc này xung quanh yên tĩnh, hơn nữa lại có thói quen nói chuyện lớn giọng, nên dù đã hạ giọng xuống, thì mọi người ở đây cũng đều nghe được.

"Chứ sao nữa, khi nãy Quế Phương nói là Bạch Chỉ gọi Hương Hương đến bên hồ để nói chuyện!”

“Ai da, thì ra còn có có ẩn tình khác a!”

“Bạch Chỉ tuy rằng hiếm khi mở miệng nói chuyện, nhưng sống trong thôn nhiều năm như vậy, tôi cũng chưa từng thấy con bé làm chuyện xấu gì……”

“Con người của Quế Phương trước giờ nói chuyện đều không thành thật chút nào, thấy mình có lý thì bắt lấy không tha, không có lý thì lại bắt đầu càn quấy.”

….

Chỉ cần bắt được một lỗ hổng trong lời nói của đối phương, hơn nữa bà ta luôn để lại cho người khác ấn tượng là một mụ đàn bà đanh đá càn quấy, lập tức cô đã có thể xoay ngược hướng gió.

Trần Quế Phương vừa nghe thấy thế, tức khắc giận dữ: “Lý Bạch Chỉ! Cho dù là Hương Hương đến tìm mày thì sao, chắc chắn chính mày là người đã đẩy Hương Hương rơi xuống nước!”

Bà ta vươn tay muốn bắt lấy Bạch Chỉ, nhưng Bạch Chỉ lại giơ dao lên, lạnh mặt nhìn bà ta, bàn tay vừa đưa ra của Trần Quế Phương lại có chút chần chờ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play