Xuyên nhanh: Ta là khoa học kỹ thuật ánh sáng

Chương 6


1 tháng


Đại đội trưởng lại nhìn về phía Bạch Chỉ, nói: 

“Bạch Chỉ, chuyện này đúng là cháu không có chứng cứ, cháu không thể khẳng định chính là ba anh em bọn họ làm được.”

“Cho nên cháu mới muốn tìm cảnh sát, cháu tin tưởng cảnh sát có thể lấy lại công bằng cho cháu, năm ngoái vừa mới khôi phục thi đại học, quốc gia đang rất coi trọng phương diện này, cháu đi tìm cảnh sát, không được thì tìm bộ giáo dục, cháu tin mình nhất định sẽ đòi lại được công bằng!” Giọng Bạch Chỉ đầy sự kiên định.

Vẻ mặt đại đội trưởng càng trở nên khó coi, một lúc sau ông ta mới nói: “Cãi tới cãi lui, lãng phí thời gian, làm mất mặt cả thôn Lý gia của chúng ta! Chuyện trong thôn thì giải quyết trong thôn, sau này làm nhà bọn họ bồi thường một ít công điểm cho cháu đi. Ông cháu lớn tuổi rồi, cháu thì vẫn còn nhỏ, làm như vậy thì cả hai ông cháu cũng đỡ vất vả, kế tiếp cháu cứ ở nhà chăm chỉ học hành đi, sang năm lại tham gia thi đại học, thi vào một trường đại học tốt!

Tuy rằng không có chứng cứ, nhưng hiển nhiên, hầu như mọi người ở đây đều nhìn ra là ba anh em nhà họ Lý làm chuyện này.

Nếu Bạch Chỉ vẫn cứng đầu muốn làm lớn chuyện, thật sự tìm cảnh sát cùng bộ giáo dục cục tới, thì đại đội trưởng như ông ta cũng sẽ bị khiển trách.

Cho nên biện pháp tốt nhất chính là ba phải, tự giải quyết êm xuôi ở trong thôn.

“Dựa vào cái gì?!” Trần Quế Phương không phục.

Đại đội trưởng tức giận nói: “Vậy thì tìm cảnh sát tới nói chuyện đi!”

Trần Quế Phương lập tức ngậm miệng lại, im lặng không dám nói gì nữa.

-

Chuyện này đến đây liền chấm dứt, hai người rơi xuống nước đều không xảy ra chuyện gì, tất nhiên sẽ không ai nhắc tới nữa.

Bọn họ chỉ bàn tán chuyện ba anh em nhà họ Lý đốt giấy báo dự thi của Lý Bạch Chỉ, nên gia đình của Lý Hương Hương phải bồi thường bằng công điểm, làm một năm tiếp theo Bạch Chỉ có chút đồ ăn, để cô có thể an tâm đọc sách.

Trần Quế Phương còn có ý kiến, nhưng tưởng tượng phải đến Cục Cảnh Sát, liền có chút sợ hãi, không dám lên tiếng nữa.

Chỉ là sau khi về nhà, bà ta mở rộng cửa ra, đứng bên cạnh cửa chửi ầm lên, hiển nhiên là đang mắng Bạch Chỉ, cũng đang đau lòng về mớ công điểm sắp mất đi của nhà mình.

Chỗ công điểm kia có thể đổi được biết bao nhiêu là lương thực a!

Dựa vào cái gì mà nhà bà ta phải cho không Lý Bạch Chỉ?!

Ba anh em nhà họ Lý cũng không cao hứng, mặt người nào người nấy cũng trầm xuống đi về nhà.

Mắt Lý Hương Hương đỏ ửng: “Anh, các anh thật là, chột dạ làm cái gì cơ chứ! Cô ta căn bản không có biện pháp đem các anh đưa vào Cục Cảnh Sát, hiện tại thì tốt rồi, toàn thôn đều đã biết chuyện này! Sau này, em sao mà dám vác mặt ra ngoài nữa chứ!”

Trên đường về nhà, cô ta thấy những thôn dân đó chỉ vào bọn họ nghị luận sôi nổi, cô ta còn nghe được một ít lời bàn tán ——

“Gia đình Lý Đại Trụ thật sự là quá không đạo đức rồi! Thế mà lại đốt giấy báo dự thi của người ta!”

“Ba anh em nhà này cũng độc ác thật.”

“Không biết chuyện này có liên quan gì đến Lý Hương Hương không?”

“Đương nhiên là có rồi, không phải cô ta cũng biết chuyện này à? Hơn nữa, trước kia giáo viên bên công xã cũng đã từng nói thành tích của Bạch Chỉ tốt hơn nhiều so với Lý Hương Hương còn gì, phỏng chừng cô ta muốn thi đậu đại học nên tìm cách loại bớt một đối thủ cạnh tranh đó mà!”

“Chậc chậc, tôi phía trước còn cảm thấy Lý Hương Hương làm người khá tốt, hiện tại xem ra cũng chẳng ra gì.”

Nghe thấy thế, Lý Hương Hương khóc lóc chạy về phòng.

Trần Quế Phương đứng chửi rủa ở trong sân, Lý Đại Trụ mặt cũng âm trầm, ngồi một chỗ yên lặng hút thuốc.

Nhà bọn họ có nhiều sức lao động, dù có chia ra một chút công điểm đó thì vẫn đủ ăn, nhưng chuyện này chính là mất mặt, quá mất mặt.

Ba anh em nhà họ Lý nhìn nhau, ánh mắt Lý lão tam đầy sự thâm độc: “Không thể cứ để yên như vậy được! Phải dạy cho con ả Lý Bạch Chỉ này một bài học, nó dám làm Hương Hương chịu ủy khuất, hiện tại còn làm chúng ta mất mặt như vậy!”

Lý lão đại cùng Lý lão tam gật đầu.

Ba người tụ lại một chỗ, bắt đầu bàn bạc xem phải giáo huấn Lý Bạch Chỉ như thế nào.

-

“Ký chủ, tại sao cô không tiếp tục làm lớn chuyện này lên? Thế này cũng quá không công bằng rồi! Năm nay nguyên chủ không thi đại học được, tổn thất này sao có thể chỉ bồi thường bằng chút công điểm đó được?!” Hệ thống 444 có chút sinh khí.

Nghĩ một lát, nó lại nói: “Ký chủ EQ của cô quả nhiên rất thấp, nếu cô giải quyết như vậy, thì Lý Bạch Chỉ khẳng định sẽ không hài lòng, đến lúc đó tuyệt đối sẽ không đánh giá tốt cho cô đâu! Nếu ký chủ không thể đạt được 50 điểm, sẽ bị trừ tích phân, bởi vì trước mắt ký chủ chưa có tích phân, nên khi bị trừ điểm thì sẽ là con số âm, như vậy là cô sẽ bị mạt sát đó!”

Bạch Chỉ lại muốn đẩy mắt kính, cô cố kiềm lại, rồi sau đó nói: “Ồ, 444, mi có phải hay không nên gọi ta một tiếng chủ nhân?”

Hệ thống 444 im lặng.

Hiển nhiên, nó cảm thấy Bạch Chỉ không xứng làm chủ nhân của nó, thậm chí vừa mới lúc nãy, nó đã kết luận Bạch Chỉ tuyệt đối sẽ không đạt được điểm tiêu chuẩn, ba người nhà bên còn đang bàn bạc xem phải xử lý cô như thế nào, có lẽ Bạch Chỉ cũng chẳng sống được qua hôm nay.

Bạch Chỉ cũng không thèm để ý nó có chịu gọi chủ nhân hay không, chỉ là nói: “Ta nói lời vô nghĩa cùng bọn họ làm cái gì, khi không lại lãng phí thời gian làm dăm ba cái chuyện nhảm nhí đó.”

Cô không thích những điều vô nghĩa, cô chỉ thích áp dụng mọi việc vào thực tế.

Sở dĩ khi nãy cô đi ra ngoài cãi lại đều chỉ vì muốn rửa sạch bát nước bẩn đang hất lên người nguyên chủ mà thôi, đến nỗi trả thù nhà bên cạnh? Chỉ dựa vào cãi miệng thì quá lãng phí thời gian, cũng quá tiện nghi cho bọn họ rồi.

Hệ thống 444 trầm mặc, nó đã tuyên án tử hình cho Bạch Chỉ.

Không biết kế tiếp, nó còn phải đợi bao nhiêu năm mới có thể lại được trói buộc với ký chủ khác đây?

Nó đợi nhiều năm như thế, cuối cùng lại trói buộc với một ký chủ như vậy, hệ thống tâm nguyện chúng nó…… Thật là xui xẻo.

Quả nhiên là hệ thống đếm ngược đệ nhất trong giới mà!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play