Đằng Thiệu vừa nói, vừa từ từ vén lớp gấm hoa đang che đậy thứ gì đó, đợi khi thứ đó hoàn toàn lộ ra dưới ánh đèn, tim Đằng Ngọc Ý như nhói lên.
Đó là một cây đàn, sơn mài bóng loáng, trên đầu cây đàn khảm trai, nhìn đâu cũng thấy tinh xảo, lộng lẫy, khiến người ta thích không rời tay.
Đây là của hồi môn của mẫu thân, mẫu thân sinh ra ở Vương Thị Thái Nguyên, lúc còn trẻ đã tinh thông món đàn, phụ thân quanh năm chinh chiến, mẫu thân thường mượn đàn để giải toả mối sầu tương tư.
Đằng Thiệu nhẹ nhàng ấn lên dây đàn: “Từ khi mẹ con đi, cha đã lâu không nghe ai đánh đàn rồi, tối nay cha hơi mệt, con chơi một bài cho ta nghe nhé?”
Đằng Ngọc Ý lãnh đạm nói: “Con không biết chơi đàn.”
Đằng Thiệu cười khổ: "Ta nghe Trình bá nói, những năm qua con chăm chỉ luyện đàn, kỹ năng cũng thấy được bóng dáng của mẹ, mẹ con là cao thủ, con có thể luyện được đến mức này có lẽ đã rất giỏi rồi."
Đằng Ngọc Ý cười thầm trong lòng, nàng không giỏi tài nghệ này, nhưng lo lắng trên đời này sẽ không còn tìm thấy dấu vết của mẹ, phàm là những đồ liên quan đến mẹ nàng sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để giữ lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT