Đằng Thiệu nghiến răng: "Cha sớm đã từng nói, năm đó cha được người nhờ vả chăm sóc cho Ô Doanh Doanh, đời này cha nợ a nương con rất nhiều, nhưng cha chưa bao giờ phản bội nàng ấy!"
Đằng Ngọc Ý nhìn chằm chằm vào cha mình, chỉ cảm thấy trớ trêu, cha không thể nhớ được khúc nhạc mà A Nương đã gảy, vừa nãy tiện tay gảy lại là bài "Tô Mộ Già" do Ô Doanh Doanh đã chơi.
Có lẽ chính cha cũng không biết, ở một giai đoạn nào đó mình đã động lòng trước Ô Doanh Doanh, mà điều này đối với người mẹ yêu thương cha hết mực mà nói, chắc chắn còn đáng buồn hơn cả cái chết.
Nàng căm hận nói: "Cha dám nói bệnh tình của nương không liên quan gì đến Ô Doanh Doanh không! Người đã đưa nàng ta về nhà, có bao giờ nghĩ đến là dẫn sói vào nhà không? Lúc đó tính mạng a nương đang nguy kịch, cha để y quan lại khám bệnh cho a nương, chính mình lại đặc biệt tiễn Ô Doanh Doanh đến bến đò, người có biết rằng chính người đã tự tay bức a nương vào ngõ cụt không!"
Đôi mắt Đằng Thiệu chớp mắt trở nên cực kỳ nghiêm nghị, nhìn chằm chằm Đằng Ngọc Ý một lúc lâu, sau đó chán nản trầm xuống, trong mắt y ẩn chứa vô vàn thê lương và đau đớn, giọng nói như chết lặng đáp:
"A Ngọc, cái chết của a nương con như cái gai trong lòng ta, kể từ ngày nàng đi ta ngày ngày sống trong giày vò, ta thừa nhận ta nợ a nương con, bằng lòng chịu đựng tất cả, nhưng con thì khác, A nương đã đi nhiều năm như vậy, trong lòng con lại chất chứa nhiều chuyện như thế, khi nào mới chịu hoàn toàn buông xuống?"
Đằng Ngọc Ý thất vọng đến cực điểm, nghẹn ngào đáp: "Được thôi, trả a nương lại cho con!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT