Ngoan ngoãn đem ngọc bội đeo lên cổ, Lộ Hành Chu con mắt cười cười cong lên nhìn người nhà của cậu, nụ cười trong trẻo của cậu thiếu niên mười sáu tuổi thật đẹp, Tống Khanh hốc mắt lại đỏ lên, bà cùng ông ngoại Tống mỗi người ngồi hai bên của Lộ Hành Chu, bắt đầu quan tâm hỏi han Lộ Hành Chu.
Lộ Hành Chu giờ không biết phải ứng phó sao nữa, đời trước cậu là một cô nhi đến khi chết đều không có người thân, lần đầu cảm nhận được hơi ấm của người thân nên cậu không biết nên phản ứng thế nào.
Nhìn thấy người cậu cả kiên quyết trong truyền thuyết đang nhìn mình với nụ cười ngốc nghếch, Lộ Hành Chu yên lặng cảm ơn mặt mình.
Cậu diện mạo đời này và đời trước giống nhau như đúc, vì sao sẽ giống bà ngoại như vậy, điều này chỉ có thể giải thích bằng việc thế giới này đang tự bổ sung.
Lộ Vân Nhĩ bị phớt lờ khóe miệng hơi giật giật liên tục, tròng mắt vừa chuyển, hắn mở TV ra.
Trên TV đang chiếu phim mà Lộ Vân Nhĩ đã đóng. Nhìn bản thân trên TV, Lộ Vân Nhĩ như đang đứng trên đất diễn vậy. Tuy hắn là một diễn viên nhưng hắn chưa bao giờ xem bản thân đóng phim ở nhà.
Vài người đang nói chuyện ánh mắt nhìn về phía Lộ Vân Nhĩ, Lộ Vân Nhĩ cười hai tiếng nói: "Con đang xem phim thôi ạ, mọi người cùng xem đi ạ."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play