Chuyển ngữ: Méo
Chỉnh sửa: Mây, Sắc
“Lão phải đi rồi nớ, ở nhà vẫn còn một đống dưa hấu cần bán, bây giờ về vừa hay sập tối bày sạp ra, lúc đó người mua nhiều.”
Bà cụ mặc một chiếc áo phông cũ rách màu xanh của đàn ông, đã bị giặt đến bạc phếch, trong tay cuộn một cái túi dệt cũ đã giặt, cười ha hả đi về phía cổng sân.
Theo sau bà cụ là một quý phu nhân đeo vàng đeo bạc, ăn mặc sành điệu.
Quý phu nhân mỉm cười nhưng ý cười không đến đáy mắt, đưa tay muốn kéo người lại. Khi tay sắp chạm vào quần áo của bà cụ lại ghét bỏ buông xuống, hơi mất kiên nhẫn nhíu mày.
“Ấy chết bác Thẩm, dưa hấu có thể bán được bao nhiêu tiền chứ? Đều đã tuổi này rồi, nên hưởng phúc đi thôi, bác ở lại đi, Tiểu Úc sắp về rồi!”
“Cháu trai bận, lão không thể làm phiền nó. Lão biết các người lòng dạ Bồ Tát, nhưng lão không làm được bảo mẫu, không thể lấy không tiền công của các người.”
Cổng sân biệt thự của Hứa gia không nhỏ, hai người một cười ha hả muốn đi, một đuổi theo muốn giữ người lại, cứ giằng co mãi đến tận cửa cổng.
Cửa cổng là cửa sắt lớn hoạt động bằng điện, bên cạnh cửa sắt là phòng bảo vệ.
Bà cụ chỉ biết mỗi lần tới đây đều đợi cửa tự mở ra, bèn ngoan ngoãn đứng trước cửa lớn im lặng đợi.
Quý phu nhân nháy mắt ra hiệu bảo vệ không mở cửa, bà cụ ngước nhìn cánh cổng sắt cao lớn, thấy hơi khó hiểu, sao hôm nay cánh cổng này vẫn chưa chuyển động.
Lúc này ngoài cổng có tiếng còi xe kêu “bim bim” hai tiếng, bảo vệ nhìn biển xe rồi nhìn quý phu nhân, mở cửa.
“Bà nội? Sao bà lại tới đây?”
Hứa Mộ Trạch lái xe tiến vào, trực tiếp dừng lại một bên rồi vội vàng xuống xe.
Bà cụ nhìn thấy Hứa Mộ Trạch thì cười đến nỗi nếp nhăn trên mặt dồn lại với nhau, đi qua vỗ tay hắn ta.
“Mộ Trạch, con về đấy à! Đã lâu bà nội không gặp con, lại trông khỏe khoắn hơn rồi!”
“Bà nội cũng vậy, rất khỏe mạnh, sức khỏe vẫn tốt chứ ạ?”
“Khỏe lắm khỏe lắm! Tiểu Úc đâu, nó không về cùng con sao?” Bà cụ vừa hỏi vừa buông tay Hứa Mộ Trạch rồi đi về phía chiếc xe, ngó đầu vào trong tìm kiếm.
Hứa Mộ Trách nghe vậy, ý cười trên mặt đông cứng, sắc mặt nhanh chóng trở nên khó coi.
Hứa phu nhân vừa nhìn đã cảm thấy mọi chuyện không ổn, kéo con trai đến bên cạnh dùng ánh mắt dò hỏi.
Hứa Mộ Trạch buồn bực thở dài, “Chu Dã không đi trễ mà còn tới sớm hơn. Con quấy rầy cuộc họp của bọn họ giữa chừng, ngược lại đã để lại ấn tượng không tốt cho Lí tổng.”
“Sao có thể như vậy?” Hứa phu nhân cau mày, lại nhanh chóng dùng ngón tay day bóp, giọng nói rất không vui, “Bùi Úc đâu? Nó làm ăn kiểu gì thế?”
“Tiểu Úc vẫn chưa trả lời tin nhắn của con, cậu ấy chưa bao giờ thế này, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi.”
Trong mắt Hứa Mộ Trạch tràn đầy lo lắng, Hứa phu nhân nhìn hắn ta, bất mãn liếc mắt, sau đó lại nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc.
“Giữ bà cụ lại trước đã, nếu Bùi Úc xảy ra chuyện thì chúng ta còn có thể chăm sóc chút ít.”
Hứa Mộ Trạch cảm thấy cũng đúng, đi qua kéo tay bà cụ, “Tiểu Úc còn đang bận việc, bà ở lại mấy ngày đi, như thế khi Tiểu Úc xong việc quay về là có thể gặp bà, cậu ấy rất nhớ bà đấy.”
Bà cụ không gặp được cháu trai nên hơi thất vọng, nhưng vẫn cười ha hả lắc đầu.
“Không nớ, phải quay về bán dưa cơ.”
Lúc xe của Hứa Mộ Trạch đi vào thì dừng ở một bên, đuôi xe vừa khéo chặn ở cổng, cửa vẫn chưa đóng.
Bà cụ chịu không nổi cách bọn họ nhiệt tình mời mình ở lại, sợ mình làm bẩn nhà lớn nhà người ta bèn xua tay lia lịa, nhân lúc cửa đang mở nhanh chóng bước ra ngoài.
“Chặn bà ta lại!” Hứa phu nhân vội vàng quát lên.
Hứa Mộ Trạch không biết tại sao mẹ mình lại đột nhiên kích động như vậy, hơi sững người, bảo vệ trong phòng bảo vệ lập tức chạy ra ngăn cản người.
Tuy bà cụ vẫn còn khỏe mạnh nhưng cũng chạy không lại đàn ông trưởng thành, nháy mắt đã bị bảo vệ bắt được.
Bà cụ hơi bối rối, cảm thấy có điểm không đúng lắm.
Lúc này chợt nghe bảo vệ kêu lên một tiếng đau đớn, bà cụ cảm thấy trời đất quay cuồng, vừa ổn định lại thì bản thân đã đứng sau lưng một người đàn ông cao lớn khác.
“Anh Hứa, mở cổng thế này là đang đợi tôi đấy hở?”
Chu Dã thả bàn tay đang vặn tay bảo vệ ra, kéo bà cụ lùi về sau một bước.
Hắn thật không ngờ cướp người lại đơn giản như vậy, ngay trước cửa nhà.
Hứa Mộ Trạch cũng không ngờ Chu Dã lại đột ngột đến đây.
“Chu tổng, sao anh lại tới đây, tôi còn chưa chúc mừng Chu tổng đã thuận lợi giành được hợp tác với Lí thị đâu.” Hứa Mộ Trạch dáng vẻ thẳng thắn vô tư đi ra nghênh đón.
Chu Dã lại bất chấp tất cả, nắm chặt cà vạt của Hứa Mộ Trạch, đi tới đấm hắn ta một cái.
Hứa Mộ Trạch không kịp đề phòng, ngay lập tức bị đấm ngã xuống đất.
Cú đấm này khiến tất cả mọi người đang chứng kiến sợ ngây người, nhất thời không ai phản ứng lại.
“Á!” Người đầu tiên phản ứng là Hứa phu nhân, vội vàng chạy tới đỡ Hứa Mộ Trạch.
Bà cụ cũng bị dọa giật mình, “Ôi ôi! Sao lại đánh người nớ!”
Thấy Hứa Mộ Trạch bị đánh, bà cụ đau lòng muốn chết, cũng định đi qua xem hắn ta nhưng lại bị Chu Dã đen mặt túm trở về, tiếp tục đẩy ra phía sau không cho tiến lên trước.
Bà cụ hoàn toàn có thể cảm nhận được sức lực vô cùng lớn của người đàn ông cao to này, bị dọa ngây người không dám nhúc nhích nữa.
“Mày cái đồ lỗ mãng cục mịch! Bảo vệ đâu!”
Hứa phu nhân vội vã gọi người, bảo vệ vừa bị Chu Dã vặn đau bên cạnh cũng sợ hãi rùng mình, nghe thấy mệnh lệnh thì lấy điện thoại vô tuyến ra chuẩn bị gọi các bảo vệ khác đến.
Hứa Mộ Trạch lại đưa tay ngăn cản, bò dậy nhìn bà cụ phía sau Chu Dã, sợ rằng nếu bức bách Chu Dã thì hắn sẽ làm bà bị thương.
“Chu tổng, có chuyện từ từ nói, đừng làm khó dễ người già.”
Chu Dã hừ lạnh, “Cú đấm này là đấm tuyệt giao. Tau coi mày như bạn bè mà mày lại làm gì với tau?”
Hứa Mộ Trạch hiểu ra mục đích Chu Dã đến đây, quệt khóe miệng nở nụ cười.
“Chu tổng, anh vừa tới Hoa thị nên chắc không rõ lắm, thương trường như chiến trường, trước khi hợp đồng được ký thì mọi người đều có cơ hội. Chẳng qua là tôi muốn nắm lấy cơ hội tự đề cử mình, vả lại không phải tập đoàn Lí thị vẫn chọn anh đó sao?”
Chu Dã cười lạnh, nếu chỉ là như thế thì hắn cần gì ra tay mạnh như vậy?
“Đâu chỉ thế thôi? Sắp xếp nội ứng, phá xe tau, bố trí tắc đường, ngay cả thang máy mày cũng động tay động chân! Mày là đồ xấu xa.”
Nghe xong một câu, sắc mặt Hứa Mộ Trạch lại xấu thêm một phần, mãi đến cuối cùng vẻ mặt hắn ta lúc xanh lúc trắng, ánh mắt còn có một ít hoảng sợ.
“Sao mày lại biết rõ như vậy? Bùi Úc đâu? Mày đã làm gì với cậu ấy?”
Hứa Mộ Trạch không nghi ngờ Bùi Úc, những việc này đều là do hắn ta tìm người lén lút làm, Bùi Úc không biết. Nhưng chính vì điều này nên hắn ta mới càng cảm thấy sợ hãi!
Bên cạnh hắn ta chắc chắn có gián điệp của Chu Dã, nhưng có thể là kẻ nào đây chứ? Những việc hắn ta làm, người biết rõ không có mấy ai!
Hắn ta luôn cho rằng Chu Dã chỉ là tên nhà giàu mới nổi dốt đặc cán mai từ trên núi xuống, chẳng có gì phải sợ, thế nhưng lúc này Hứa Mộ Trạch mới cảm thấy sự đáng sợ của Chu Dã.
Tên Chu Dã này sâu không lường được, căn bản không phải kẻ lỗ mãng cọc cằn bọn họ thường gặp.
Mà Chu Dã sau khi nghe thấy Hứa Mộ Trạch hỏi đến Bùi Úc, sắc mặt càng đen hơn.
Hứa Mộ Trạch vẫn còn nhớ nhung chim hoàng én của hắn!
Không phải chim hoàng én nói bọn họ đã chia tay từ lâu rồi sao? Lừa hắn à?
“Ha, chim hoàng én kia, đương nhiên là tau phải cẩn thận trừng trị cậu ta, bắt cậu ta phải trả giá xứng đáng!”
Hứa Mộ Trạch sững sờ, hắn ta chỉ cảm thấy lông tơ sau lưng dựng đứng, trong lòng bị gai đâm chi chít trở nên đau nhói, khó chịu đến nỗi khiến hắn ta sắp không thở nổi.
Kế hoạch mà hắn ta cho rằng không chê vào đâu được lại hại Bùi Úc đến nước này.
Chẳng trách Bùi Úc trước giờ vẫn luôn trả lời tin nhắn rất nhanh nay lại không trả lời tin nhắn của hắn ta, không biết cậu ấy đã trải qua những gì.
“Thả cậu ấy ra, cậu ấy vô tội.”
Thả cậu ta?
Trong lòng Chu Dã vô cùng bất mãn, giao dịch trước đây của chim hoàng én cũng là thả cậu đi, có phải sau khi rời đi cậu ta sẽ quay về nhà Hứa Mộ Trạch hay không?
“Đồ đã cho đi còn muốn đòi về? Chim hoàng én là của tau.”
Chu Dã vừa nói vừa kéo bà cụ đi.
Bảo vệ muốn đuổi theo nhưng bị Hứa Mộ Trạch cản lại.
Chu Dã đây là bắt bà cụ làm con tin, bọn họ không thể manh động.
Xe của Chu Dã dừng ở gần đó, hắn kéo bà cụ lên xe.
Bà cụ im lặng ngồi ở ghế sau, trong lòng cực kỳ sợ hãi nhưng không hề có ý muốn chạy.
Bà cụ không biết rốt cuộc Hứa Mộ Trạch đã làm gì, cũng không biết hai người này ai đúng ai sai, bà chỉ biết cháu trai đang ở trong tay người này, bà phải đi xem thử.
“Thắt chặt dây an toàn, cháu lái xe rất nhanh.”
Giọng nói của Chu Dã trầm thấp, rất có từ tính, tùy tiện nói một câu cũng tràn ngập khí thế, bà cụ nghe mà hai tay run rẩy, lòng bàn chân bắt đầu tê dại.
Bà căn bản chưa từng ngồi xe hơi, ngày trước ngồi xe cùng con trai và con dâu đều là hai người thắt dây an toàn cho, bà cụ nhìn xung quanh, hoàn toàn không biết làm thế nào.
Lại nhìn người đàn ông to cao mặc toàn đồ đen mặt mày hung tợn, bà cụ sợ mình làm không tốt sẽ bị đánh.
“Thắt… Thắt thế nào? Lão không biết.” Bà cụ yếu ớt nói.
Chu Dã quay đầu nhìn, cau mày mở cửa đi xuống rồi mở cửa ghế sau, cúi người giúp bà cụ thắt dây an toàn.
Bà cụ nín thở, sợ tý chết.
“Khi cháu mới xuống núi cũng không biết, bị cười nhạo.”
Chu Dã cảm khái, nhớ lại khoảng thời gian vừa xuống núi kia, có khi còn bị kỳ thị nhiều lúc ở Hoa thị. Ít nhất bây giờ, hắn tự học từng thứ một.
“Vậy cậu rất lợi hại nớ! Từ trên núi xuống mà bây giờ còn lái xe sang trọng, nhất định kiếm rất nhiều tiền.”
Bà cụ chân thành khen ngợi, trẻ con miền núi nghèo lắm, bà biết chứ, còn nghèo hơn người quê họ rất nhiều. Giờ đây có thể lái xe sang chắc chắn đã làm việc siêng năng thật lâu, chỉ là không nên làm người xấu.
Chu Dã nghe vậy thì bật cười, hắn đúng là từ trên núi xuống, nhưng có mang theo cả mỏ ra.
Nếu như gia sản không hùng hậu, có lẽ con đường của hắn càng khó khăn gấp bội đi.
“Tiếng phổ thông của bà nội không tồi, bà tự học à?”
“Lão không giỏi, tiếng phổ thông của cậu khá tốt. Khi lão còn trẻ tiếng phổ thông vẫn chưa phổ biến, bây giờ học lên rất vất vả.”
“Đúng… Hồi nhỏ cháu cũng không học, xuống núi rồi mới tự học, cũng tàm tạm.”
Một già một trẻ cũng không biết làm sao, bà một câu cháu một câu nói chuyện phiếm với nhau, hồi sau bà cụ cũng quên mất mình đang ngồi trong xe của kẻ xấu.
Mà Bùi Úc lúc này còn đang buồn phiền trong bếp.
Sau khi phản diện đưa cậu trở về, hung ác để lại một câu: “Chim hoàng én, lúc tôi quay lại phải nhìn thấy cơm trưa.”
Bùi Úc biết mình vẫn đang “mang tội trên người”, không thể phản kháng, nhưng cậu nào đã làm cơm bao giờ đâu?
Nhà bếp Bùi gia trước giờ luôn là một tòa nhà nhỏ riêng biệt, bên trong có hơn chục đầu bếp các kiểu, người không phận sự miễn vào, khi nào nấu xong thì món ăn sẽ được đưa lên bàn ăn ở nhà chính, Bùi Úc đến cả bếp ga bật thế nào cũng chưa từng thấy.
Nhưng mà baidu chắc chắn biết.
Bùi Úc lên baidu tra cách dùng bếp ga, sau đó tìm một số món ăn đơn giản dễ làm, kết quả toàn là nhìn thì dễ làm thì khó.
Chỉ xào một món rau mà dầu ăn đã có thể bắn chết người, Bùi Úc cũng bị dầu bắn thâm cả tay, nhanh chóng từ bỏ việc xào rau.
Cuối cùng Bùi Úc chọn nấu canh sườn, không cần dùng dầu mà trực tiếp cho nước vào đun là được, cái này chắc không có vấn đề gì. Chí ít cậu vẫn biết dầu muối tương dấm, không khó lắm.
Lúc Chu Dã trở lại lập tức ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, rất hài lòng.
Không hổ là chim hoàng én, có chim hoàng én thì hắn sẽ không cần tự mình nấu cơm nữa.
“Tiểu Úc!”
Bà nội nói chuyện với Chu Dã suốt đoạn đường, vừa bước vào cửa mới nhớ ra cháu mình bị người này bắt cóc, trái tim giật thót, sau khi nhìn thấy Bùi Úc thì vội vàng nhào tới che chở.
Lúc đó Bùi Úc vừa nấu canh sườn xong, cậu còn rất kỳ công bỏ mấy nắm mì vào trong.
Một bát mì sườn, cũng coi như một bữa trưa ngon lành nhỉ, có lẽ phản diện muốn bới lông tìm vết cũng không ra.
Nghe được tiếng gọi của bà cụ, Bùi Úc vội vàng tắt bếp, ánh mắt sáng lên, phản diện thực sự đã cứu được bà nội ra rồi!
“Tiểu Úc, con không sao chứ?”
“Bà nội, bà không sao chứ?”
Bà cháu hai người đồng thời hỏi thăm, sau đó ngẩn người nhìn nhau.
Bà cụ thấy Chu Dã đường hoàng đi vào phòng khách ngồi mới thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: “Người kia là ai vậy? Hắn đánh Mộ Trạch nớ! Không đánh con chứ? Bà nội cứu con ra!”
Bùi Úc nghe nói Chu Dã đánh Hứa Mộ Trạch, trong lòng lại cảm thấy hơi sảng khoái.
Thế nhưng cậu biết bà nội là nhân vật trong truyện, không rõ ràng nhiều chuyện, vẫn luôn coi Hứa Một Trạch là bạn tốt của cậu, lại thêm hắn ta cũng đối xử với bà cụ rất tốt, chung quy bà vẫn đứng về phía Hứa Mộ Trạch.
“Không sao, bà đừng sợ, con và Chu tổng chỉ là quan hệ công việc thôi. Ngược lại đám người Hứa gia kia, bọn họ không ức hiếp bà chứ?”
Quan hệ công việc?
Quan hệ công việc gì chứ?
Bà nội quay đầu nhìn phòng bếp bừa bộn, lại nhìn nồi canh kỳ quái kia, dù sao cũng không thể là thuê cháu trai bà làm cơm đâu nhỉ?
“Sao Hứa gia có thể bắt nạt bà được? Bọn họ đều là người có tấm lòng Bồ Tát. Nhưng người kia lại rất hung dữ, chúng ta không cần tiền, đi cùng bà nội thôi.”
Tiền…
Cũng không có tiền luôn.
Lúc này giọng Chu Dã truyền đến: “Chim hoàng én, mần cơm xong rồi thì bưng lên đi thây, gọi bà nội ăn cùng.”
“Tới liền.”
Bùi Úc đáp lại một câu, nhỏ giọng nói với bà nội: “Tóm lại Hứa gia đã không phải là Hứa gia trước đây nữa, bọn họ đối với con không tốt, bà nội đừng tiếp tục tin tưởng họ, ăn cơm trước đã.”
Nói rồi Bùi Úc đi lấy ba bát tô, đổ canh sườn và mì ra.
Chỉ đáng tiếc thời gian nấu mì hơi lâu, hơi bị trương, chất lượng canh sườn thì bình thường, nước canh không đủ trong mà đục ngầu, còn lại vẫn khá ổn.
Bùi Úc tự nhận xét trong lòng, mỗi tay bưng một bát canh đi tới phòng ăn.
Bà nội vẫn đang ngẩn người trong bếp, mặc dù Hứa gia có rất nhiều ân tình với nhà bọn họ, nhưng giữa cháu trai và Hứa gia thì chắc chắn bà sẽ nghiêng về phía cháu trai hơn.
Cháu trai thà rằng làm thuê cho người đàn ông hung dữ này cũng không muốn quay về Hứa gia, có thể thấy Hứa gia thực sự đã ức hiếp cậu.
Lúc này bà nhớ lại hồi nãy khi ở Hứa gia, Hứa phu nhân lạnh lùng yêu cầu bảo vệ chặn bà lại, dường như có điểm không bình thường.
Lúc Bùi Úc bưng bát lên chỉ thấy âm ấm, ai mà ngờ càng đi lại càng nóng, nóng đến mức cậu vừa phải đi nhanh về phía nhà ăn vừa cẩn thận để tránh đổ canh.
Tới cạnh bàn ăn, Bùi Úc muốn đặt bát xuống thật nhanh, thế nhưng hai tay đặt tay nào xuống trước cũng không ổn, cùng đặt xuống cũng không được, khi đặt xuống ngón tay bị đè dưới đáy bát lại càng nóng hơn.
“Nóng nóng nóng…”
Chu Dã không thể nhìn nổi nữa, đứng dậy đỡ lấy hai cái bát, vững vàng đặt lên trên bàn.
Sau đó hắn nhìn Bùi Úc, ngón tay trắng nõn của cậu bị nóng đến đỏ bừng, còn đang tự mình thổi thổi, trông rất đáng thương.
“Sao lại ngốc vậy chứ? Chim hoàng én là như thế này à?
Chu Dã cau mày không hiểu nổi, vừa nói vừa kéo hai tay Bùi Úc lên để cậu sờ lên dái tai mình.
“Lúc nóng thì sờ dái tai, dái tai lạnh, có thể hạ nhiệt.”
Bùi Úc đang sờ dái tai của Chu Dã: …
Kinh nghiệm thì không sai, nhưng mà… Dù sao cũng không cần sờ dái tai của phản diện ngài.
“Cảm ơn, Chu tổng ăn cơm trước đã.”
Bùi Úc vừa nói vừa thu tay, quay ra tự sờ dái tai mình, ngón tay cũng không còn quá nóng nữa.
Chu Dã rất hài lòng, ngồi xuống nhìn bát canh, ngửi ngửi rồi nếm thử, hai mắt dần dần híp lại, nhíu mày.
“Đây là cái gì?”
“Canh mì sườn, thời gian tôi nấu hơi lâu, mì hơi bở nhưng ăn vào cũng không sao đâu.”
“Thời gian nấu lâu? Là bao lâu? Chần nước chưa? Có bỏ hành gừng rượu gia vị khử tanh không?”
Chu Dã có thể thấy rõ ràng trong tủy xương vẫn còn tơ máu, hơn nữa bát canh này đục muốn chết, hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra những thứ vẩn đục kia là bọt máu nổi lên trong nồi lúc đó.
Bùi Úc bị hỏi mà ngớ người.
“Mười… Mười phút?”
Chu Dã: “…”
Phản diện không nhịn được nữa, đứng lên dữ dằn nhìn Bùi Úc.
“Hầm canh xương mà hầm có mười phút? Tôi chần nước sôi cũng đã tốn từng đó thời gian.”
Bùi Úc thông minh từ nhỏ, học gì cũng rất nhanh, cậu chưa bao giờ bị chất vấn như vậy, còn bị hỏi đến mức thiếu tự tin…
Cậu thực sự chưa từng học qua tí xíu kỹ năng nấu nướng nào, chần nước là gì, sao lại phải chần, cậu hoàn toàn không biết…
Cậu cho rằng dùng nước lã nấu sườn là cách đơn giản nhất, hơn nữa thời gian khi đó eo hẹp nên cũng không tra baidu.
“Tôi thực sự không biết.”
Phản diện vô cùng tức giận, thấp giọng hỏi: “Cậu là chim hoàng én ư? Cậu thực sự là chim hoàng én ư?”
Tất nhiên không phải.
Bùi Úc mỉm cười: “Ngài nói phải thì là phải, chuyện này không phải là do ngài quyết định sao.”
“Tôi thấy cậu chính là cùng một giuộc với Hứa Mộ Trạch, muốn làm hỏng bao tử của tôi! Loại chim hoàng én như cậu còn có thể giữ lại à?”
Bùi Úc mừng thầm, thì ra muốn rời khỏi phản diện lại đơn giản đến vậy sao?
“Chu tổng không yên tâm, vậy tôi đi là được.”
Ai ngờ sắc mặt phản diện chợt thay đổi, càng dữ tợn hơn.
“Cậu đừng mơ! Hứa Mộ Trạch vẫn lo lắng cho cậu đấy! Cậu muốn quay về bên nó à? Hời cho các người quá! Một ngày là chim hoàng én của tôi thì cả đời cũng chỉ có thể là chim hoàng én của tôi. Tôi đã nói với Hứa Mộ Trạch rồi, tôi sẽ cẩn thận trừng trị cậu! Nó sốt ruột muốn chết đớ!”
Hứa Mộ Trạch vẫn lo cho cậu?
Bùi Úc vốn cho rằng nhiệm vụ của cậu thất bại thì Hứa gia sẽ hận cậu cực kỳ, vậy mà Hứa Mộ Trạch còn lo lắng cho cậu?
Lần này chơi lớn rồi, lòng tự tôn của phản diện bùng phát, cảm thấy chim hoàng yến của mình bị kẻ khác nhung nhớ nên càng giận cá chém thớt sang cậu hả?
“Chu tổng, chúng ta có thể từ từ nói chuyện!”
“Không nói, tôi nhất định phải cẩn thận trừng phạt cậu! Ngày mai cậu dọn dẹp sạch sẽ biệt thự này từ trong ra ngoài, không làm xong không được đi ngẩu*!”
*Đi ngẩu = Đi ngủ. Chu Dã phát âm sai 睡觉 shuìjiào thành 碎觉 suìjiào, tui mệc =]]]
Bùi Úc còn đang sợ bị phản diện trói trong căn phòng tối dưới tầng hầm tàn nhẫn SM: ???
Sao lại khác với hình phạt trong tưởng tượng quá vậy?
Khi Bùi Úc đang sững sờ thì bà nội đã suy nghĩ thông suốt đi tới, thấy ở đây đang tranh chấp lại liếc nhìn bát mì vô cùng thê thảm trên bàn, sau đó vội vàng xua tay.
“Đừng ầm ĩ nữa, lão đi làm cơm, rất nhanh là có thể ăn, ông chủ đừng tức giận nớ!”
Nói rồi bà vội vàng chạy vào bếp nấu cơm trưa, muốn dùng chuyện này để cứu cháu trai, tránh cho cháu trai lại bị ông chủ kia đấm ngã giống như Hứa Mộ Trạch.
Bà cụ vừa đi khỏi, trong đầu Bùi Úc đã nảy ra một ý tưởng.
“Chu tổng, ngài xem thế này được không. Nấu cơm quét dọn tôi thực sự không biết…”
Còn chưa nói xong phản diện liền hừ lạnh một tiếng, “Cũng phải, cậu là nội gián Hứa Một Trạch cử đến, chim hoàng én như cậu sao có thể so sánh với những người ngoài kia, cái này không biết cái kia cũng không biết, vậy cậu biết cái gì?”
Bùi Úc thầm nghĩ, chim hoàng yến thượng lưu nhà người khác cũng đâu làm những việc này.
“Tôi biết vẽ tranh, bích họa* cũng được. Tôi giúp ngài sửa sang lại biệt thự này, khiến chỗ ở của ngài trở thành nơi mà giới thượng lưu Hoa thị đều thèm muốn.”
*Bích họa: Tranh vẽ trên tường.
Phản diện bật cười, ha ha cười lớn.
“Tôi không cần sửa sang, phong cách Syria hiện tại rất là đẹp, người khác muốn làm giống thế này cũng không dám, chỗ này của tôi giờ đã là độc nhất vô nhị rồi.”
Bùi Úc: “…”
“Chu tổng, ngài cảm thấy lời Hùng nhị thiếu nói thực sự có thể tin sao?”
Sắc mặt Chu Dã trở nên cứng ngắc, trầm tư suy nghĩ.
Bùi Úc vào bếp kéo bà nội ra, hỏi: “Bà ơi, bà thấy nhà này trang trí thế nào ạ?”
Bà nội nhìn xung quanh rồi cười: “Trang trí chỗ nào? Đây không phải là nhà thô sơ à? Không sao đâu, ông chủ biết kiếm tiền, đợi nhiều tiền rồi thì có thể sửa sang thật đẹp nớ.”
Sắc mặt phản diện tái mét.
Bà nội tiếp tục đi nấu cơm, Chu Dã vẫn không tin lắm, “Người già mà, phong cách lỗi thời thôi.”
Bùi Úc biết Chu Dã không thể tin tưởng ngay lập tức, dẫu sao hắn cũng cảm thấy Hùng nhị thiếu đã giúp hắn rất nhiều.
“Nếu tôi chứng minh được Hùng nhị thiếu và Hứa Mộ Trạch có quan hệ thì sao?”
Chu Dã cau mày, “Chứng minh thế nào?”
“Không phải anh nói Hứa Mộ Trạch lo lắng tôi bị anh hành hạ à? Hắn ta không thể tự mình tới thăm dò tình hình, anh đoán xem hắn sẽ nhờ ai đến?”
Hiện nay Chu Dã không có nhiều bạn bè, hầu hết giới thượng lưu bản địa Hoa thị đều coi thường hắn, mặc dù Hùng nhị thiếu cũng chỉ là lừa dối Chu Dã nhưng xác thực gã là người duy nhất thường xuyên tới nhà hắn.
Gã và Hứa Mộ Trạch có qua lại, Hứa Mộ Trạch vừa bị Chu Dã đánh nên không thể tự mình xông vào nhà họ Chu, vậy cũng chỉ có thể nhờ Hùng nhị thiếu tới thăm dò kết quả. Không có ai có thể tiếp cận Chu Dã thích hợp hơn Hùng nhị thiếu.
Trong lòng Chu Dã lúc này rất xoắn xuýt, hắn vừa muốn vạch trần bộ mặt thật của Hùng nhị thiếu lại vừa cảm thấy hơi sợ hãi.
Hắn quý trọng người bạn này biết bao, ngộ nhỡ Hùng nhị thiếu thực sự như những gì Bùi Úc nói thì hắn sẽ không còn người bạn tốt nào nữa.
“Dù là như vậy, bích họa gì đó có thể đẹp hơn thô sơ sao?”
Bùi Úc cười khẽ, tranh của cậu từng được mệnh danh là Tiểu Lê Nguyên, kiếp trước cậu cũng vẽ khá nhiều tranh bích họa cho người thân bạn bè trong nhà, ai ai cũng khen không ngớt lời, thậm chí Học viện Mỹ thuật top đầu trong nước còn mời cậu đi vẽ. Có điều bình thường cậu vẽ tranh là để giết thời gian, mọi người trong nhà sợ cậu quá vất vả, ảnh hưởng sức khỏe nên không cho cậu đi.
Đoán chừng Chu Dã căn bản không biết bích họa trông ra sao, có thể đẹp tới trình độ nào.
Bùi Úc lấy điện thoại ra, tìm vài bức tương đối phù hợp với phong cách của mình rồi đưa cho Chu Dã xem.
“Sân nhỏ kiểu Trung của anh rất thích hợp để vẽ quốc họa lên tường vây trong sân, như vậy sẽ càng đẹp hơn. Bên trong anh muốn trang trí kiểu Trung hay kiểu u thì tôi cũng có thể vẽ được.”
Chu Dã vốn tưởng rằng bích họa chỉ là treo vài bức tranh tường, sau khi xem xong ảnh trên mạng thì hai mắt đăm đăm.
“Thật sự có thể vẽ đẹp như vậy sao?”
Bùi Úc cười, “Chỉ có hơn chứ không có kém, người khác mời tôi vẽ một bộ cũng phải tốn cả triệu*, nhưng nếu là Chu tổng thì sẽ miễn phí.”
*1 triệu tệ bằng khoảng 3 tỉ rưỡi.
Bùi Úc biết thừa Chu Dã keo kiệt nên cố ý thêm câu này vào.
Bích họa giá một triệu tệ lại được vẽ miễn phí, hời biết bao!
“Thống nhất!”
Bùi Úc thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng khỏi phải nấu cơm quét dọn nữa.
Đúng lúc cậu chuẩn bị phát triển nghề phụ, đến lúc đó vừa vẽ vừa livestream tạo thêm chút tiếng tăm. Ở chỗ Chu Dã không thể kiếm được tiền, vậy thì đơn sau có thể kiếm tiền rồi.
Ôi, quên không thêm điều kiện “không đổ nước rửa chân” vào rồi!