Chuyển ngữ: Méo
Chỉnh sửa: Mây, Sắc
Bên Chu Dã tiến hành có thuận lợi hay không thì Bùi Úc không thể nào biết được, việc cậu có thể làm chính là kiên nhẫn chờ đợi và tìm hiểu địa hình lân cận nhà Chu Dã.
Ngộ nhỡ cốt truyện không thể thay đổi, nếu Chu Dã nổi điên trở về thì cậu cũng không còn hơi đâu mà quan tâm chuyện có bị bắt về hay không, chỉ có thể chuồn trước là thượng sách.
Ra khỏi cổng sân, Bùi Úc đi xung quanh thăm dò.
Biệt thự kiểu Trung của Chu Dã nằm trong một khu biệt thự ở ngoại ô, kề non cận suối. Cả tiểu khu hoàn toàn thiết kế theo phong cách Trung, khoảng cách giữa nhà với nhà không đồng đều nhưng khá hợp mắt, cách tương đối xa sẽ không làm phiền lẫn nhau, nhìn tổng thể cũng không tệ.
Chỉ là phương tiện sinh hoạt xung quanh khu biệt thự này chưa được hoàn thiện lắm, có lẽ vẫn chưa xây dựng xong hoàn toàn.
Tàu điện ngầm cách đây ba cây số, xe buýt gần nhất cách một cây, taxi qua lại trên đường cũng rất ít.
Bùi Úc hơi lo âu, chỉ dựa vào đôi chân của cậu thì e là không thể thoát khỏi lòng bàn tay Chu Dã.
Nhưng nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, đến lúc đó cậu có thể trốn tránh ở xung quanh đây trước, chắc Chu Dã không ngờ cậu lại không rời khỏi tiểu khu, đợi hắn đuổi theo thì cậu lại tiếp tục tính bước tiếp theo.
Vừa đi vừa suy nghĩ, Bùi Úc đã đi đến quảng trường mua sắm gần đó.
Mấy tòa cao ốc được thiết kế rất tinh tế, chiếm diện tích không nhỏ, thế nhưng không có nhiều người buôn bán ở đây, khách hàng thưa thớt, bên ngoài vài cửa hàng trống còn treo bảng hiệu cho thuê lại, chứng tỏ khu vực này tương đối vắng vẻ.
Đẩy Chu Dã tới đây sống, Hùng nhị thiếu thật đúng lừa người không ít.
Đứng trước một quán mì, bụng Bùi Úc kêu cồn cào.
Từ sáng tới giờ vẫn chưa ăn gì, cậu vừa định bước vào thì nhớ ra một vấn đề to lớn, tiền.
Kiếp trước căn bản được nuôi giữ trong nhà, đồ đến tận tay cơm đến tận miệng. Thỉnh thoảng ra ngoài thì ba mẹ lo lắng cơ thể cậu nên nhất định sẽ phái người kè kè đi theo, về cơ bản cậu không cần tự mình trả tiền bao giờ.
Cậu sờ soạng khắp người từ trên xuống dưới cũng chỉ mò ra được một chiếc điện thoại. Trên màn hình điện thoại hiển thị vài tin nhắn wechat, không biết là ai gửi tới.
Ngón tay cầm điện thoại của Bùi Úc tình cờ chạm vào lỗ mật khẩu vân tay ở mặt sau.
Điện thoại xa lạ bỗng nhiên được mở khóa, Bùi Úc ngẩn người vài giây, cảm giác tội lỗi khi nhìn trộm chuyện riêng tư của người khác dâng lên.
“Xin lỗi, tôi xem giúp cậu một chút, sau này tôi sẽ giúp cậu giải quyết chuyện của cậu.”
Chung quy vẫn phải tiếp nhận toàn bộ cơ thể này, Bùi Úc quên đi cảm giác xa lạ và tội lỗi, mở wechat ra.
Tin nhắn của ba người.
Người đầu tiên là ‘A. Hứa Mộ Trạch’: Chu Dã đã xuất phát chưa?
Một câu hỏi đơn giản, tràn ngập mùi lợi ích của hắn ta.
Trong nguyên tác, mặc dù nguyên chủ uống say nhưng cũng là tự nguyện giúp Hứa Mộ Trạch, đã đi theo Chu Dã từ sớm rồi, sau này Hứa Mộ Trạch mới biết ngày đó mẹ hắn ta đã bỏ thuốc vào rượu của nguyên chủ, giận tím mặt.
Thế nhưng hôm qua thuốc có tác dụng trước mặt Hứa Mộ Trạch, cậu còn cầu xin hắn ta dẫn cậu đi, khi đó Hứa Mộ Trạch đưa ra lựa chọn rất rõ ràng. Bây giờ tin nhắn gửi tới cũng không có câu quan tâm nào mà chỉ có lợi ích của hắn ta, đúng là khiến người ta buồn nôn.
Bùi Úc cảm thấy không đáng thay nguyên chủ, lười không thèm trả lời hắn ta.
Hiện tại không giống với nguyên tác, cậu không những không làm Chu Dã trễ giờ mà còn giúp Chu Dã bày mưu tính kế, chắc hẳn Hứa Mộ Trạch có nằm mơ cũng không ngờ được.
Ngó lơ tin nhắn này, tin thứ hai là ‘A. Hứa phu nhân’.
Từ cách lưu tên ghi chú đã có thể biết nguyên chủ quan tâm gia đình này đến mức nào, cố ý thêm chữ A vào trước để bọn họ có thể được xếp đầu tiên trong danh bạ, tiện cho nguyên chủ nhận tin nhắn của bọn họ kịp lúc.
A. Hứa phu nhân: Bà cháu luôn nhớ đến nhà chúng ta, ở xa xôi mà vẫn có lòng lên thành phố tặng dưa hấu tự mình trồng.
A. Hứa phu nhân: Bà đi đi về về bôn ba vất vả, ta giữ bà ở lại hai ngày, sau khi cháu xong việc nhớ về đây ăn dưa.
Bùi Úc đọc xong, sắc mặt tái mét.
Nếu không phải bản thân đã đọc truyện thì cậu thực sự sẽ nghĩ rằng Hứa phu nhân này là một người tốt bụng giúp cậu chăm sóc người già.
Đây rõ ràng là lấy bà ra uy hiếp cậu!
Trong nguyên tác Hứa Mộ Trạch đạt được ý đồ, nhiệm vụ của nguyên chủ coi như hoàn thành, bà không có việc gì, được sắp xếp ổn thỏa đưa về quê.
Nhưng bây giờ…
Là cậu suy nghĩ chưa kỹ, muốn thoát khỏi cốt truyện, tuyệt đối không phải là chuyện của một mình cậu.
Bà nội là người thân duy nhất của nguyên chủ, Bùi Úc tiếp nhận cơ thể của nguyên chủ thì phải có trách nhiệm với người thân của người ta.
Bà lão thuần phác chỉ biết năm đó Hứa gia giúp đỡ gia đình họ rất nhiều, căn bản sẽ không cảnh giác với bọn họ.
Hơn nữa hai nhà cũng có sáu bảy năm tình cảm qua lại.
Khi đó thành tích của nguyên chủ rất tốt, từ dưới quê thi đỗ vào trường trung học trọng điểm Hoa thị, mẹ nguyên chủ sợ con trai ở trọ khổ cực nên cố ý đưa con trai đi thuê phòng rồi ở cùng.
Gần trường trung học trọng điểm Hoa thị phần lớn là khu nhà của học khu* và khu nhà giàu, muốn thuê một căn phòng vừa bình thường vừa giá rẻ căn bản là không thể. Rất nhiều gia đình vùng khác cùng theo con tới thuê gara để xe của người khác, dọn dẹp lại một chút thì cũng coi như là một gian phòng nhỏ không tệ, đây là hiện tượng rất phổ biến lúc bấy giờ.
*Khu nhà của học khu: Nhà của học khu là những ngôi nhà nằm trong khu học chính ở Trung Quốc, cho phép học sinh nhập học miễn phí đến trường gần nhất. Học sinh tận dụng nhà của khu học chính có thể vào trường gần nhất mà không cần thi.
Hồi đó Bùi gia thuê gara của Hứa gia, từ đó bắt đầu những chuyện vui buồn đan xen.
Hứa phu nhân thích chơi mạt chược, có khi ba thiếu một sẽ trực tiếp gọi mẹ nguyên chủ tới, thường xuyên qua lại cũng thành quen.
Khi nguyên chủ học năm hai trung học, Hứa Mộ Trạch tốt nghiệp đại học xong thì tới chỗ mẹ hắn ta ở hai ngày. Khi đó hắn ta chú ý thấy nguyên chủ rất giống bạch nguyệt quang nên thường xuyên đưa nguyên chủ đi ăn đêm, dẫn nguyên chủ đi chơi.
Sau này ba mẹ nguyên chủ bất ngờ qua đời do tai nạn xe, nguyên chủ vốn phải bỏ học về quê làm việc tiện thể chăm sóc bà nội, là Hứa phu nhân và Hứa Mộ Trạch khuyên nguyên chủ ở lại, miễn tiền thuê phòng và trợ cấp cho nguyên chủ học xong cấp ba, bình thường cũng sẽ bảo giúp việc làm thêm một phần cơm đưa tới gara cho đứa trẻ bổ sung dinh dưỡng.
Cũng là Hứa Mộ Trạch đã trải qua quãng thời gian đen tối mất đi cả ba lẫn mẹ kia cùng nguyên chủ.
Nguyên chủ vẫn luôn ghi nhớ ân tình này, cũng quen ở bên Hứa Mộ Trạch nên hết lần này tới lần khác bị làm tổn thương vẫn không từ bỏ được.
Về sau nữa Hứa phu nhân nhận ra hai người mập mờ không rõ, cảm thấy do nguyên chủ làm hư con trai, khiến con trai mình biến thành đồng tính luyến ái. Bà ta cho rằng ân tình bao năm qua của mình lại nuôi ra một kẻ vong ân phụ nghĩa, thế là cốt truyện đi tới bước như ngày hôm nay.
Bùi Úc rơi vào tình thế khó xử.
Cậu muốn cứu bà nội thì phải để Hứa Mộ Trạch cướp được hợp tác.
Hứa Mộ Trạch cướp được hợp tác thì Chu Dã sẽ nổi điên trở lại rồi hành hạ cậu.
Bây giờ cậu có nên nói với Hứa Mộ Trạch rằng Chu Dã đã biết tất cả kế hoạch của hắn ta, để hắn ta nghĩ cách khác ngăn cản Chu Dã không?
Lông mi Bùi Úc khẽ run lên, cậu thả lỏng ấn đường đang nhíu chặt, sắc mặt bình tĩnh, ngón tay thon dài trắng nõn thao tác trên màn hình điện thoại, xóa chữ A ghi chú đằng trước tên hai người này đi.
Cậu sẽ không để Hứa Mộ Trạch đạt được mục đích.
Nếu Chu Dã thành công thì giao dịch giữa họ vẫn còn, cậu vẫn có thể thương lượng để cứu bà nội.
Nếu Hứa Mộ Trạch thành công thì không ai có thể cứu cậu lúc nước sôi lửa bỏng.
Cuối cùng là một chấm đỏ nhỏ.
B. Thầy Vương, nghệ thuật Hội Tâm: Thầy Bùi, hôm nay cậu có đi làm không? Tôi giúp cậu xử lý chuyện chuyển chính thức, hiệu trưởng nói lương tháng này dựa theo chức vụ chính thức để phát đó, chúc mừng.
Bùi Úc đọc xong khóe miệng cong cong.
Buồn ngủ thì được tặng gối đầu, cậu còn đang lo năm nay nguyên chủ vừa tốt nghiệp, không biết có tiền hay không đây.
Nguyên chủ học đại học chuyên ngành hội họa Trung Quốc, theo cách nói trong sách thì tài năng hội họa của nguyên chủ rất giỏi, trước khi tốt nghiệp còn nhận được offer của học viện mỹ thuật đứng đầu nước ngoài, đáng tiếc đã từ bỏ vì muốn ở lại giúp tra công, làm việc trong một cơ sở đào tạo mỹ thuật.
Giáo viên dạy vẽ vỡ lòng của Bùi Úc là bà nội Lê Nguyên, người thân chú bác trong nhà cũng rất nhiều người làm nghệ thuật. Từ bé cậu đã được nuôi dưỡng trong nhà, ít khi ra ngoài nên cũng chỉ dựa vào thú vui này để tiêu hao thời gian, ngày dồn tháng chứa đã giỏi lại càng giỏi hơn, có khá nhiều thành tựu, tiếp tục đi làm giúp nguyên chủ là không thành vấn đề.
Thế nhưng có muốn chuyển chính thức hay không thì Bùi Úc vẫn đang băn khoăn. Ngộ nhỡ Chu Dã thất bại thì cậu sẽ phải nhanh chóng chạy trốn, chắc không thể tiếp tục làm ở trung tâm này…
Nghĩ như vậy, Bùi Úc mở alipay* ra, sau khi thấy số dư 0, huabei* nợ 3000, nuốt trở lại trong bụng.
*Alipay: Ví điện tử giúp người tiêu dùng thanh toán các giao dịch trực tuyến như mua sắm online, thanh toán hóa đơn sinh hoạt, mua vé máy bay, nạp tiền điện thoại, thanh toán thẻ game…
*Huabei (Ant Credit Pay): Sản phẩm thẻ tín dụng ảo cho phép người sử dụng vay tiêu dùng.
Hóa ra cuộc sống không có tiền khó khăn đến thế, trong lòng quý công tử Bùi Úc lạnh lẽo thê lương.
Cậu lặng lẽ mở wechat, trả lời thầy Vương lát nữa sẽ đến ngay.
Miễn cưỡng dùng huabei gọi một bát mì nước lèo rẻ nhất, Bùi Úc cơm no áo ấm từ bé, bây giờ thay đổi cơ thể trông vẫn vô cùng khí chất, ngồi ở một góc trong cửa hàng cẩn thận thưởng thức.
Trong lúc đó có một em gái nhỏ thấy thích vẻ đẹp của Bùi Úc, lặng lẽ ngượng ngùng bê một đĩa gà rán tiêu đặt lên bàn cậu.
“Cửa hàng tặng kèm miễn phí ạ.” Em gái nhỏ cười ngọt ngào.
Sau đó cô trông thấy nụ cười ngọt nhất thế gian này.
“Cảm ơn.” Nụ cười của Bùi Úc xuất phát từ đáy lòng, cậu nhìn ra được cửa hàng thấy cậu khó khăn không có tiền nên tốt bụng tặng cho.
Hơn nữa cơ thể của cậu ở kiếp trước không được khỏe, thực đơn ngày nào cũng ít muối ít dầu, càng miễn nói đến những đồ chiên rán này, ngay cả sờ vào cũng không được sờ. Cậu cẩn thận nhấm nháp một miếng, chỉ cảm thấy vị giác đều được khai thông, đồ chiên quả thật là mỹ vị thần tiên.
“Đây là món ngon nhất mà tôi từng ăn đó.”
Bùi Úc cảm ơn tự đáy lòng, em gái nhỏ lại cảm thấy đau lòng khó hiểu.
Em gái nhỏ quay lại quầy thu ngân, ánh mắt tỏa sáng thì thầm với đồng nghiệp: “Một miếng gà rán mà lại là món ngon nhất mà anh ấy từng ăn, cậu nói xem liệu lương của tớ có đủ để bao nuôi anh ấy không?”
Đồng nghiệp trợn mắt nhìn cô, “Cậu nhìn khí chất kia, bộ quần áo kia của anh ta đi, vừa nhìn đã biết là tiểu thiếu gia ở nhà không được ăn đồ ăn nhanh. Ngày ngày ăn sơn hào hải vị, thỉnh thoảng ăn đồ ăn nhanh nên mới cảm thấy mới lạ thôi.”
Em gái nhỏ mất mát bĩu môi, sau đó lại hăng như cắt tiết gà mà nói: “Cũng đúng, anh ấy ngày ngày nhìn những tiểu thư giàu có đó, kiểu em gái tiệm mì như tôi chắc sẽ khác!”
Đồng nghiệp: “…”
Khi bọn họ đang thảo luận, Bùi Úc cũng nhận thấy bộ quần áo trên người mình quá chói mắt.
Bộ âu phục này bất luận là về chất liệu hay chế tác thiết kế đều không tồi, tuyệt đối không phải thứ mà thực tập sinh vừa tốt nghiệp sắp thành nhân viên chính thức có thể mua được, chắc là Hứa Mộ Trạch đặt mua.
Bùi Úc ăn hết mì và gà rán, sau khi thỏa mãn thì cậu lại tới quầy thu ngân gửi lời cảm ơn, sau đó tìm một cửa hàng quần áo giá cả phải chăng, dùng huabei mua một chiếc áo phông và một chiếc quần bình thường.
Cần tiết kiệm thì phải tiết kiệm, cần tiêu cũng phải tiêu.
Năng lực tại thân, không sợ không kiếm được tiền.
Trung tâm nghệ thuật quốc tế Hội Tâm có vài cơ sở ở Hoa thị.
Bùi Úc không rõ nguyên chủ làm việc ở nơi nào, cậu mở danh sách bạn bè, quả nhiên nhìn thấy lúc bọn họ đăng bài tuyên truyền có kèm theo định vị.
Cậu bấm vào xem thì thấy vị trí cách nơi này rất xa, không có xe buýt và tàu điện ngầm chạy thẳng, tất cả đều phải chuyển trạm.
Sợ trễ thời gian nên Bùi Úc chỉ đành nhịn đau dùng huabei bắt taxi.
Sau khi đến Hội Tâm cậu vào phòng nhân sự, vừa làm hồ sơ chuyển chính thức vừa tán gẫu, lúc này Bùi Úc mới biết nguyên chủ đã nghỉ phép mấy ngày.
Đoán chừng thầy hiệu trưởng cho rằng nguyên chủ không muốn làm, sợ để mất một thầy giáo mới tốt như vậy nên vội vàng bảo phòng nhân sự liên hệ với cậu, đề xuất lương tháng này sẽ được trả trực tiếp theo mức lương chính thức.
Bùi Úc nhìn mức lương trên hợp đồng, lương cơ bản là 4000 tệ, phí lên lớp là 100 tệ một giờ, trong lòng cậu thầm tính toán. Trừ đi hai thứ ba nghỉ, từ thứ tư đến thứ sáu chỉ có tiết buổi tối, còn lại thứ bảy chủ nhật sẽ nhiều tiết hơn.
Cho dù cần cù một chút, liên tục lên lớp thì một tháng cũng chỉ được sáu bảy nghìn tệ?
Bùi Úc không biết giá cả thị trường ở Hoa thị này như thế nào, có lẽ đối với một thực tập sinh vừa lên nhân viên chính thức thì đã coi như ổn rồi?
Nhưng nếu để cho cậu chạy trốn thì hình như còn thiếu rất nhiều.
Cậu vẫn nên tìm thêm nghề phụ, tiện thể nâng cao danh tiếng hơn một chút, có lẽ khi đó học phí cũng sẽ tăng theo.
“Ngày mai đi làm không? Bọn trẻ đều rất nhớ cậu đấy.” Nhân sự thăm dò hỏi.
Bản thân Bùi Úc cũng không xác định được, điều này còn phụ thuộc vào thành bại của Chu Dã và kết quả đàm phán của cậu với hắn.
“Tiểu Bùi, có phải cậu đang gặp phiền phức gì không?”
Bùi Úc còn chưa kịp trả lời thì một người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi hào hoa phong nhã nhanh chóng bước vào phòng, còn vội vàng đóng cửa lại.
Nhận sự bị dọa giật mình, đứng dậy hỏi: “Hiệu trưởng, sao thế?”
Hóa ra là hiệu trưởng, Bùi Úc cũng đứng dậy theo, nói: “Không, chỉ là trong nhà có chút việc cần giải quyết.”
Hiệu trưởng hơi nhíu mày nhìn Bùi Úc, cũng không hỏi nhiều mà chỉ nói: “Cậu có muốn tránh đi một lúc không? Bên ngoài có một người đàn ông nói muốn tìm cậu, tôi thấy hắn ta mặt mày dữ tợn, trông không giống người tốt lắm.”
Mặt mày dữ tợn?
Bùi Úc căng thẳng.
Trò chuyện lâu như vậy, có lẽ cuộc họp hợp tác bên kia cũng đã kết thúc có kết quả rồi, người đàn ông mặt mày hung dữ này là ai đây, còn chạy tới đây để bắt cậu?
Cho dù là ai thì hình như như đều không phải chuyện tốt.
Bùi Úc điều chỉnh lại cảm xúc, mỉm cười nói, “Không sao, tôi ra ngoài xem thử.”
Hứa Mộ Trạch và Chu Dã đều không phải người mà trung tâm này có thể trêu chọc vào, đừng nên liên lụy người vô tội thì hơn.
Hiệu trưởng còn muốn đi theo khuyên nhủ, Bùi Úc vừa mở cửa thì người đàn ông mặt mũi hung tợn kia đã đứng ở trước cửa.
“Chim hoàng én, ai cho phép cậu chạy lung tung?” Sắc mặt Chu Dã thâm trầm, ỷ vào thân hình cao lớn cúi đầu nhìn chằm chằm Bùi Úc, ánh mắt nguy hiểm.
Lại là một cái đầu đầy dầu, một bộ âu phục rộng lớn không vừa người, dáng vẻ trông như đại ca xã hội đen của một địa bàn nhỏ bé.
Bùi Úc ngẩn người mất một lúc.
Không nên thế này mới đúng.
Cậu đã giúp Chu Dã vượt qua hết thảy cạm bẫy, tuyệt đối ổn định được thời gian, thế mà vẫn bị thua Hứa Mộ Trạch sao?
Lẽ nào đây chính là hào quang nam chính trong truyền thuyết, cốt truyện của nguyên tác căn bản không thể thay đổi được?
Chắc là từ nhỏ lớn lên trong núi nên đã quen với việc không câu nệ, Chu Dã luôn có một loại tác phong côn đồ như có như không trên người, rõ ràng nhất là khi hắn sầm mặt hung dữ, vừa nhìn đã biết không phải người dễ trêu chọc.
Thiết lập nhân vật phản diện vô cùng tốt.
Nhân sự chưa từng thấy cảnh tượng như thế này, hai chân mềm nhũn ngồi trở lại ghế. Hiệu trưởng cảm thấy tình hình không ổn, đứng sau lưng Bùi Úc lén lút duỗi tay kéo áo cậu, ra hiệu cậu cẩn thận một chút.
Bùi Úc biết rõ đây không phải nơi để đàm phán, tỉnh bơ hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Chu Dã.
“Nói bao nhiêu lần rồi, tôi tên Bùi Úc, không phải chim hoàng én.”
Nói xong, Bùi Úc mỉm cười quay đầu lại, nhỏ giọng nói với hiệu trưởng: “Ngại quá, đây là đứa con ngốc của một người bà con xa, đầu óc không bình thường, nói chuyện cũng không lưu loát. Bà ấy nhờ tôi chăm sóc mấy hôm, chắc không thấy tôi đâu nên đi tìm, tôi đưa anh ta về trước đã.”
Lúc này Bùi Úc cảm thấy rất may mắn vì tiếng phổ thông của Chu Dã cực kỳ không đạt chuẩn, vậy mới có thể để cậu bịa chuyện lần này. Đoán chừng đám người hiệu trưởng căn bản không biết “chim hoàng én” là gì.
Để hiệu trưởng yên tâm, Bùi Úc cười ha ha nắm lấy cánh tay Chu Dã, vừa cứng rắn kéo hắn đi vừa khẽ nói: “Có gì thì từ từ nói, tất cả đều có thể thương lượng, đều có thể giải quyết, đừng nóng vội.”
Hiệu trưởng đứng phía sau nhìn theo, trong lòng vẫn đang lo lắng nghĩ xem có nên báo cảnh sát hay không thì nghe thấy giọng nói tức giận vô cùng của Chu Dã truyền tới từ phía xa xa.
“Tôi mược kệ!”
Hiệu trưởng: ???
Cẩn thận lắng nghe, chắc ý là “Tôi mặc kệ”?
Xem ra thực sự là một đứa ngốc đang cáu kỉnh mà thôi, bằng không làm gì có xã hội đen nào nói chuyện như thế chứ?
Mặc dù trông Chu Dã vẫn rất hung ác nhưng Bùi Úc rõ ràng có thể cảm nhận được hắn đã nhượng bộ, vẫn còn cơ hội để đàm phán, nếu không hắn to con như vậy, cậu căn bản không thể kéo nổi hắn.
Tới bãi đậu xe, Chu Dã nhét Bùi Úc vào ghế lái phụ rồi đóng sầm cửa lại, Bùi Úc cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình cũng sắp nổ tung.
Nói thật, cậu sợ rồi.
Phản diện dù sao cũng là phản diện, là cậu đã đặt quá nhiều hy vọng.
Lúc trước còn đang lập kế hoạch thăm dò chạy trốn, hiện tại trực tiếp bị nhét vào trong xe, khó mà chạy nổi…
Chu Dã ngồi vào trong, khóa cửa xe, tim Bùi Úc lại nhảy thót theo.
Cậu cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, trời không tuyệt đường người. Cậu đã đọc nguyên tác, có thể giúp Chu Dã rất nhiều chuyện. Cậu có điều kiện để thương lượng, nếu Chu Dã là người thông minh thì không nên đụng vào cậu.
Nghĩ như vậy, Bùi Úc bình tĩnh lại một chút, nhìn thẳng Chu Dã đánh đòn phủ đầu!
“Ai bảo anh cứ muốn lái xe đi! Bị tắc đường chứ gì!”
Chu Dã đang định nạt nộ Bùi Úc lại bị Bùi Úc nạt cho sững sờ, ngơ ra mất một lúc sau đó ngượng ngùng sờ sau đầu, lại sờ ra một tay đầy dầu.
“Chuyện này… Là tôi không đúng, tôi không nên không tin cậu, mất công bị tắc đường dất lâu. Sau đó tôi bỏ xe chạy bộ một mạch, lúc đến nơi nghe lời cậu nói nên không đi thang máy, lại chạy thẳng lên lầu 17, mệt!”
Bùi Úc khẽ cau mày, cảm thấy có gì đó sai sai, nhìn Chu Dã.
Chu Dã bị cậu nhìn đến càng xấu hổ, ha ha cười hai tiếng, nói: “Về sau mới nghe nói thang máy kia thực sự bị trục trặc, may mà tôi chạy lên, nếu không chắc chắn xẽ đến muộn.”
Bùi Úc: “…”
Không bình thường.
Không đến muộn? Không đến muộn mà vẫn bị Hứa Mộ Trạch cướp mất hợp tác à?
“Hợp tác của Chu tổng và Lí thị thì sao?”
“Tất nhiên là hợp tác vui vẻ.”
Bùi Úc: “…”
Bị thần kinh hả?!
Rõ ràng làm theo lời cậu nói, không đến muộn còn thành công ký được hợp đồng, sao vẫn cứ một bộ muốn đuổi giết cậu chứ?!
Lẽ nào đây chính là phản diện?
“Vậy sao trông Chu tổng có vẻ không vui lắm.” Trong lòng thầm mắng chửi, ngoài mặt Bùi Úc vẫn mỉm cười như cũ, giữ mạng quan trọng nhất.
Chu Dã nghe thế sắc mặt lại sầm xuống, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm Bùi Úc, bóp cằm cậu.
“Cậu đoán xem trong cuộc họp, tôi đã trông thấy ai xông vào?”
Bùi Úc không dám nhúc nhích, vẻ mặt lại không sợ hãi cười nói: “Tất nhiên là Hứa Mộ Trạch.”
“Cậu còn dám thừa nhận.” Chu Dã cười lạnh hai tiếng, thả cậu ra.
“Cho nên cậu là nội ứng Hứa Mộ Trạch phái tới? Hèn chi tôi còn đang thắc mắc, chim hoàng én đắt như vậy sao có thể tốt bụng tặng cho tôi, các người tính kế tôi.”
Bùi Úc biết trong mắt Chu Dã thì mình và Hứa Mộ Trạch chung quy vẫn là một phe, dù sao nguyên chủ thường xuyên ở cạnh Hứa Mộ Trạch, Chu Dã đã gặp không ít lần.
“Nhưng cuối cùng tôi đã giúp anh mà, Chu tổng nên biết có bao nhiêu người cầu mong hợp tác với Lí thị còn không được, tôi với Hứa Mộ Trạch là một phe thì sao lại phản bội hắn ta chứ?”
Vẻ mặt Chu Dã không tin tưởng sờ đầu, lại sờ ra một tay đầy dầu, hắn rút khăn giấy lau lau, ánh mắt lén lút đánh giá Bùi Úc, thấy cậu không nôn nóng, sắc mặt lúc nào cũng bình tĩnh mới có chút lung lay.
“Sao tôi biết được các người có còn kế hoạch khác hay không, chim hoàng én, cậu dất xấu xa.”
Bùi Úc thấy hắn đã thả lỏng, vội vàng thay đổi vẻ mặt bình tĩnh của mình thành đau khổ uất ức.
“Không giấu gì anh, tôi và Hứa Mộ Trạch đã chia tay lâu rồi… Nếu không, anh cho rằng hắn ta sẽ tặng tôi cho anh sao? Hắn ta không những tặng tôi cho người khác mà còn bắt bà nội để uy hiếp tôi, nếu tôi cố chấp không giúp hắn ta, tội nghiệp bà nội của tôi…”
Bùi Úc vốn rất đẹp, cậu không trang điểm, mặc áo phông bình thường, trông giống như sinh viên đại học chưa tốt nghiệp, trong sáng thuần khiết, vẻ mặt vô hại.
Cậu nhăn mặt tỏ ra vô cùng tủi thân, lông mi khẽ run, trong mắt thực sự đang kìm nén nước mắt, trông cực kỳ đáng thương.
Chu Dã vừa nhìn đã nhớ tới bộ dạng tối qua của Bùi Úc trong phòng giúp việc dưới tầng hầm, cậu nửa nằm trên giường, mặt mũi đỏ ửng, đôi mắt ngấn lệ.
Không hề giống người xấu.
Vẻ mặt Chu Dã cứng ngắc mất tự nhiên, cảm thấy người ta cũng khóc rồi, bản thân đừng nên quá hung dữ làm chi.
“Cậu đã phản bội Hứa Mộ Trạch, vậy bà nội phải mần sao đây?”
Bùi Úc hít mũi, ánh mắt chân thành nhìn hắn, “Tôi chỉ nghĩ nếu tôi giúp Chu tổng, Chu tổng lợi hại như vậy chắc chắn có thể nghĩ cách cứu bà nội tôi, đúng không?”
Chu Dã đột nhiên bị đặt kỳ vọng cao: “…”
“Cậu đừng dọa tôi, giao dịch hôm qua nói là thả cậu đi, chim hoàng én, đừng quá tham lam.”
Bùi Úc: “…”
Phản diện quả nhiên là khôn khéo, xem ra kế hoạch trốn thoát phản diện đồng thời cứu bà nội ra không thể vẹn toàn được rồi.
Dù sao cũng cần loại bỏ sự hoài nghi của phản diện trước đã, cậu vẫn còn tình tiết khác có thể trao đổi, tạm thời chắc là đã an toàn, bà nội ở Hứa gia mới thực sự nguy hiểm.
“Được, tôi vẫn là chim hoàng yến của anh, anh giúp tôi cứu bà nội ra đi. Hôm nay Hứa Mộ Trạch chắc chắn rất tức giận, tôi lo lắng cho an nguy của bà nội lắm.”
Chu Dã không đáp chỉ nhìn chằm chằm Bùi Úc, giống như muốn nhìn thấu cậu.
Lúc này Bùi Úc thực sự lo cho an toàn của bà nội, không còn lòng dạ nghĩ ngợi những thứ khác nữa, cậu muốn bảo vệ người thân cuối cùng của nguyên chủ, không biết Hứa gia sẽ làm gì với bà lão nữa.
Rất lâu sau Chu Dã mới khẽ ho hai tiếng, khởi động xe.
“Tôi vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng cậu, tôi đưa cậu về nhà trước, cậu ngoan ngoãn ở đó không được chạy lung tung, bằng không tôi nhất định sẽ cẩn thận trừng phạt cậu.”
“Vậy còn bà nội tôi thì sao?”
Chu Dã hừ một tiếng, sắc mặt trở nên khó coi, “Đưa cậu về xong tôi sẽ đến Hứa gia cướp người. Hứa Mộ Trạch dám tính kế tôi, tôi còn chưa đấm nó đâu.”
Bùi Úc: “…”
Hiện tại cậu chỉ một lòng mong Chu Dã cứu bà nội, nhưng cậu tuyệt đối không ngờ tới kế hoạch của Chu Dã lại là trực tiếp đến cướp người, không giao thì đánh?
Không hổ là nhà giàu mới nổi từ trên núi xuống.
Nhưng với giá trị vũ lực của Chu Dã thì hẳn là có thể, trong nguyên tác có đoạn hắn trả thù Hứa Mộ Trạch, đánh người ta đến nỗi phải nhập viện.
Bùi Úc không quan tâm quá trình, chỉ cần bà nội an toàn là được.
“Đúng rồi, Lục Sát không sao chứ?” Bùi Úc hơi lo lắng.
“Cậu ta đi tàu điện ngầm, tới sớm hơn tôi mười phút.”
Xem ra là không sao, Bùi Úc thở phào nhẹ nhõm.
Chính vào lúc này, xe chạy chưa được bao xa thì “phụp” một tiếng, lướt trên đường một đoạn rồi dừng hẳn.
Bùi Úc ngẩn ra một lúc rồi nhìn kỹ logo chiếc xe này, đây không phải là chiếc Audi màu đen trong gara sao?
“Sao anh lại lái chiếc xe này?”
Bùi Úc chẳng qua là tò mò, vừa quay đầu lại thấy Chu Dã thối mặt nhìn mình chằm chằm.
“Xe kia bỏ lại trên đường vẫn chưa kéo về, tôi quay về vội vàng đi tìm chim hoàng én cậu, quên mất.”
Không nhớ xe này bị dở trò không thể lái được.
Bùi Úc âm thầm sợ hãi, may mà chỉ xảy ra trục trặc nhỏ, bằng không cậu cũng gặp họa trong xe này.
Quay đầu lại, phản diện vẫn đang nhìn cậu.
“Nè, không phải là Chu tổng nghi ngờ tôi giúp Hứa Mộ Trạch làm hỏng xe đấy chứ?”
Phản diện híp mắt, “Nhà tôi rất ít người tới, không phải cậu thì có thể là ai?”
Bùi Úc giơ tay đầu hàng, buột miệng nói ra: “Hùng nhị thiếu! Tên đó và Hứa Mộ Trạch có chút quan hệ!”
Phản diện không tin.
“Sao có thể là Hùng nhị thiếu được? Từ lúc tôi đến Hoa thị, cậu ấy giúp tôi nhiều nhất.”
Thực ra Bùi Úc cũng không rõ lắm, cậu chỉ suy đoán thôi. Hùng nhị thiếu lừa Chu Dã như vậy lại còn coi thường hắn, gã có thể vui vẻ nhìn Chu Dã hợp tác với Lý thị sao? Đương nhiên là không, tên đó chỉ muốn thấy Chu Dã nhục nhã mà thôi.
Về điểm này, Hùng nhị thiếu và Hứa Mộ Trạch không bàn mà giống, với lại cậu nhớ mang máng Hùng nhị thiếu này quả thực đã từng hợp tác đôi bên cùng có lợi với Hứa Mộ Trạch, còn là hợp tác gì cậu thì không nhớ chính xác.
Xuyên sách rồi mới hối hận, đọc truyện không thể nhảy cóc chọn tới chọn lui!
Đằng nào Hùng nhị thiếu cũng không phải người tốt gì, vẫn luôn lừa bịp Chu Dã, cho dù lần này bị đội nồi thì cũng đáng đời.
“Dù sao cũng không phải tôi, Hùng nhị thiếu cũng không thể tin.”
Bùi Úc chắc như đinh đóng cột, Chu Dã khó chịu cau mày.
Thực ra hắn hơi tin Bùi Úc, hắn cảm thấy Bùi Úc biết rất nhiều chuyện mà hắn không biết.
Chỉ là Hùng nhị thiếu rõ ràng đã giúp hắn như thế, nếu Hùng nhị thiếu cũng không phải thật lòng, lẽ nào hắn ở Hoa thị này đến cả một người bạn thật lòng cũng không có sao?