Xuyên Thành Chim Hoàng Yến Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 06: Nghiêm phạt


2 tháng


Chuyển ngữ: Dẹt
Chỉnh sửa: Mây, Sắc


Cũng sắp tới giờ ăn trưa, vì thời gian có hạn nên bà nội chỉ làm hai món đậu nành luộc và ớt xanh xào khoai tây.

Lúc bà bưng đồ ăn lên bàn, Bùi Úc vô cùng cẩn thận nhìn nhân vật phản diện, sợ hắn tức giận vì bà nội làm đồ ăn quá mức đơn giản.

Không ngờ mắt Chu Dã sáng lên, từ xa đã hít một hơi thật sâu sau đó thỏa mãn đến mức nheo mắt lại.

“Cháu thích nhất là hai món này! Ăn mãi không chán!” 

Bà nội nghe vậy thì hết sức vui vẻ, cuối cùng bà cũng cứu được cháu mình khỏi tình huống dầu sôi lửa bỏng!

“Choa cũng rất thích, một nồi cháo một món mặn là đủ cho cả ngày.”

Bùi Úc thấy hai người cũng coi như hợp ý nhau thì thở phào nhẹ nhõm, đi vào nhà bếp xới ba bát cơm.

Là do cậu suy nghĩ quá nhiều, nhân vật phản diện thì cũng chỉ là nhà giàu mới nổi, không thể nào giống với nhà giàu lâu đời từ nhỏ đã được nâng niu, ăn uống tinh tế, một miếng dưa muối cũng không ăn được.

Ba người ngồi quanh bàn cơm, mỗi người đều mang tâm sự riêng.

Bùi Úc lúc ăn thường ung dung, chậm rãi, nhai kỹ nuốt chậm, không ăn quá nhiều.

Bà nội ở nơi xa lạ, lại còn ngồi chung với boss phản diện không biết tốt hay xấu nên cũng dè dặt không dám ăn nhiều.

Chỉ có mình Chu Dã gắp thật nhiều thức ăn vào bát cơm, sau đó từng miếng từng miếng đút vào miệng, ăn miếng nào miếng nấy mặt hắn cũng vô cùng hưởng thụ, giống như đang ăn sơn hào hải vị.

Ăn cơm với người như vậy thường sẽ tăng cảm giác thèm ăn, nhưng dù gì đây cũng là nhân vật phản diện nên bọn họ không dám.

Bùi Úc và bà nội cậu chỉ mới ăn non nửa bát cơm thì Chu Dã đã xử xong một bát rồi, hắn đi xới thêm một bát nữa rồi lấy thêm chút thức ăn, sau đó lại giống như hổ đói mà xử sạch bát cơm đó.

Sợ đồ ăn không đủ, hai bà cháu rất ăn ý không động đũa mà yên lặng ăn cơm trắng.

“Mọi người ăn đi nào!”

Chu Dã cực kì nhiệt tình gắp cho mỗi người một đũa thức ăn: “Tay nghề của bà nội rất hợp khẩu vị tôi, có cảm giác như đang ở quê vậy, thôi thì bà nội ở lại đây mấy ngày đi.”

Nghe thì như đang thương lượng, nhưng Bùi Úc và bà nội cậu thì không nghĩ đây là thương lượng đâu.

Bùi Úc lén lút nhìn Chu Dã hai lần, đoán chừng là Chu Dã vẫn còn nghi ngờ cậu cùng một giuộc với đám Hứa Mộ Trạch, cố ý giữ bà nội lại để cậu khó mà làm gì được.

Song dù mục đích của Chu Dã là gì thì cũng không hẹn mà trùng với ý nghĩ của cậu.

Mẹ Hứa Mộ Trạch có thể đưa thông tin kia cho cậu, lấy điểm yếu là bà nội để uy hiếp cậu thì hoàn toàn có thể chắc chắn bọn họ có thể sẽ làm chuyện gì đó. Bây giờ nhiệm vụ của cậu thất bại rồi, dù Hứa Mộ Trạch lo lắng cho cậu thì mẹ hắn ta đoán chừng vẫn còn rất tức giận, đúng thật là cậu không yên tâm để bà nội về quê một mình.

Ít nhất khi ở lại chỗ này thì cậu còn có thể lo liệu mọi thứ, hơn nữa ở có một người lớn tuổi ở đây, chắc hẳn nhân vật phản diện sẽ không làm chuyện đó với cậu đâu.

“Chu tổng cũng lên tiếng rồi, vậy thì bà nội ở lại đây hai ngày đi.”

Bà nội thực ra cũng không có ý định rời đi, bà vẫn chưa xác nhận rằng cháu trai bà ở nơi này có an toàn hay không, có thể ở lại để chăm sóc cháu trai bà là ổn rồi.

Chẳng qua…

“Được thôi, choa ở đây nấu cơm cho hai bây ăn, nhưng mà dưa hấu của choa không bán được, để mấy ngày nữa sợ là sẽ bị hỏng.”

Chu Dã ăn miếng cơm cuối cùng, thỏa mãn ợ một cái.

“Dưa hấu ăn ngon lắm đó, dưa hấu nhà chắc chắn sẽ ngon hơn bên ngoài, bán cho tôi đi, tôi cho người đem đi.”

“Cảm ơn lão tổng rất nhiều!” Bà nội cảm ơn trời cảm ơn đất, ông lớn kia rất chịu chi.

Bùi Úc yên lặng nghe, có hơi thay đổi cái nhìn với nhân vật phản diện.

Hai bà cháu cũng không bị hắn gây khó dễ, nhân vật phản diện dùng từ “bán”, vẫn chưa keo kiệt đến mức muốn chiếm đoạt luôn đống dưa hấu của bà nội cậu.

Ăn cơm xong, Bùi Úc rửa chén với bà nội, thuận tiện tâm sự chuyện Hứa Gia đối xử không tốt với mình, dặn dò bà nội sau này nhớ cách xa bọn họ ra một chút.

Chu Dã gọi thư ký Lục Sát tới, bảo y nán lại đợi tài xế đến chở bà nội về quê đem dưa hấu lên.

“Đúng rồi Chu Tổng, Hùng nhị thiếu mới gọi cho tôi hỏi lịch trình hôm nay của ngài!”

Lục Sát cầm một quyển sổ nhỏ, trong đó viết những việc cần báo cáo cho Chu Dã và nội dung Chu Dã đã giao.

Bỗng nghe thấy ba từ “Hùng nhị thiếu”, Chu Dã cảm thấy vô cùng nhạy cảm, chân mày ngay lập tức nhíu lại.

“Trước kia tên đó cũng hỏi cậu à?”

Lục Sát lắc đầu: “Chưa bao giờ, tôi cũng cảm thấy lạ nên không tiết lộ, chỉ bảo hôm nay ngài ở nhà xử lý công việc.”

Bùi Úc từng ba bốn lần nghi ngờ Hùng nhị thiếu, Chu Dã vốn không dám tin tưởng thì giờ phút này trong lòng đang mạnh mẽ dao động.

Trước kia Hùng nhị thiếu muốn tìm hắn đều trực tiếp gọi điện, sao hôm nay lại quanh co trời đất đi tìm thư ký của hắn chứ?

Tên đó thật sự chỉ muốn hỏi lịch trình của hắn à? Hay là muốn xác định xem hắn có ở nhà không?

Chu Dã suy nghĩ sâu xa, cảm thấy có thể là Bùi Úc nói đúng.

Nếu Hùng nhị thiếu trực tiếp gọi điện thoại để hỏi thì dù bất luận đang ở đâu Chu Dã cũng sẽ nhiệt tình mời gã tới, mời gã ăn cơm,… Vậy mục đích hôm nay của Hùng nhị thiếu không phải là tìm hắn, mà là muốn tới nhà hắn nên mới phải xác nhận quanh co như vậy.

“Không lẽ lời chim hoàng én nói là sự thật sao?” Chu Dã lầm bầm lầu bầu, cảm thấy gió lạnh thổi qua tim.

Lục Sát không biết Chu Dã đang nói tới chuyện gì, nghe thì giống như đang chất vấn Bùi Úc, nhỏ giọng dò hỏi: “Chu tổng, Bùi thiếu nói chính xác không sai chút nào!”

Chu Dã bừng tỉnh, khó hiểu híp mắt lại: “Cậu biết cái gì?”

Lục Sát vội vàng lắc đầu: “Không biết không biết, tôi chỉ cảm thấy Bùi thiếu có năng lực biết trước tương lai thôi!”

Khuôn mặt Chu Dã trưng ra biểu cảm “Thằng nhóc này ngốc quá đi”.

Thấy Chu tổng có vẻ không tin, Lục Sát lấy điện thoại ra rồi mở tin tức mới tìm được lên.

“Chu tổng ngài mau đọc đi, sáng hôm nay lúc 9 giờ 12 phút, ở đường Trúc Ngọc xảy ra tai nạn xe cộ, một xe tải lớn bị nghiêng đổ đè lên xe taxi, tài xế taxi bị thương nặng, ghế sau hoàn toàn bị đè nát, rất may lúc đó không có khách, nếu không chắc chắn sẽ tử vong tại chỗ! Vô cùng đáng sợ!”

“Là con đường mà cậu phải đi sau khi rời khỏi ga tàu điện sao?” Chu Dã mơ hồ nghĩ ra được gì đó.

Lục Sát gật đầu thật mạnh, vẻ mặt thành kính.

“Đúng vậy, tối hôm qua tôi tới đưa bánh ngọt, Bùi thiếu cố ý dặn tôi hôm nay dù có gấp đến mấy cũng không được bắt xe. Lúc ra khỏi ga tàu điện ngầm sợ không kịp giờ nên tiện tay bắt một chiếc xe, sau đó nhớ tới lời của Bùi thiếu nên không dám ngồi, vậy mà chiếc xe đó lại bị tai nạn thật, thời gian cũng trùng hợp.”

Cái này Chu Dã biết, chim hoàng yến có đưa cho hắn một tờ giấy, trên đó cũng viết như vậy, vì thế hắn đã đích thân đưa thư ký đến cửa ga tàu điện ngầm, thế mà lại quên mất khi ra khỏi ga thì còn hai cây số nữa mới đến được chỗ họp, thư ký bắt buộc phải đón xe.

Phải chăng đây là thủ đoạn đê tiện của Hứa Mộ Trạch.

Chu Dã cẩn thận đọc lại tin tức kia, lại cảm thấy chuyện này là không thể. Tuy rằng thủ đoạn của Hứa Mộ Trạch rất bỉ ổi nhưng mạng người quý giá, vụ tai nạn kia rất nghiêm trọng, liên lụy rất nhiều người qua đường, thương nặng thương nhẹ tổng cộng đã mười mấy người. Suy cho cùng thì Hứa Mộ Trạch cũng không dám làm vậy để chặn đường hắn.

Sao chim hoàng yến có thể biết được tương lai chứ? Lợi hại như vậy sao?

Chu Dã đang suy tư thì bà nội và Bùi Úc đi vào.

Lục Sát vội vàng tiếp đón, Bùi Úc quả thực chính là ân nhân cứu mạng của y.

“Bùi thiếu! Tôi vô cùng biết ơn anh! Nếu anh không dặn dò thì có khi hôm nay tôi đã biến thành một cục thịt rồi! Sau này anh có chuyện gì cần, tôi nhất định sẽ giúp đỡ hết khả năng!”

Khi đọc được tin tức quả thực chân Lục Sát cũng sắp nhũn ra luôn, bây giờ nhìn thấy Bùi Úc y cảm thấy bản thân rất an toàn, không ngừng tỏ ra kính trọng cậu.

Y không tin đây không phải là thần tiên giáng thế.

Bùi Úc thấy ánh mắt của Chu Dã cứ sai sai, sợ hắn nghi ngờ bèn vội vàng cười ha hả rồi vỗ vai Lục Sát.

“Tôi chỉ nằm mơ thấy thôi, sợ giấc mơ trở thành sự thật nên mới nhắc nhở cậu một câu. Phòng ngừa chẳng may ấy mà, mà hôm nay thật sự có tai nạn xe cộ ư?”

Nói tới đây, đáy lòng của Lục Sát vẫn còn khiếp sợ, kể một tràng dài với Bùi Úc. Bà nội đứng cạnh nghe cũng bụm lấy ngực, không ngừng nói “Nguy hiểm thật!”

Chu Dã không gia nhập với bọn họ mà đứng bên cạnh nheo mắt quan sát Bùi Úc.

Trước đây hắn chỉ cảm thấy bí mật trên tờ giấy kia là Bùi Úc lấy của Hứa Mộ Trạch, bây giờ ngẫm lại thì có vẻ không có khả năng.

Hôm nay nhìn phản ứng sợ hãi của Hứa Mộ Trạch khi biết tin, hắn đã thấy hết thảy rất kì lạ. Nếu hắn ta nói tất cả mọi thứ cho Bùi Úc biết thì chắc chắn hắn ta phải đoán được rằng Bùi Úc đã tiết lộ bí mật chứ, tại sao lại hoảng sợ như vậy?

Mà tại sao chim hoàng yến lại biết, chẳng lẽ cậu ấy là một bán tiên thật sao?

Nếu thật vậy thì không phải là chú chim hoàng yến này quý giá lắm hay sao?

Thảo nào cậu ấy cái này không biết làm, cái kia cũng không biết làm, thì ra là vì có năng lực trác tuyệt?

Bùi Úc trông thấy ánh mắt như thợ săn đang nhìn giống loài quý hiếm của Chu Dã thì cảm thấy rất đáng sợ, vội vàng cười ha ha lảng sang chuyện dưa hấu.

Lục Sát đưa bà nội về quê mang dưa hấu lên.

Thế là trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, Bùi Úc như ngồi trên bàn chông, vội vã đứng lên bảo phải đi mua vật liệu vẽ tranh tường.

“Bây giờ thì cậu không được đi.” Chu Dã ngồi trên sô pha hai tay đặt lên chỗ tựa, rất ra dáng ta đây là đại ca.

Tuy rằng không biết nhân vật phản diện đang bị gì, nhưng Bùi Úc ngoài mặt vẫn vui vẻ, hỏi: “Sao vậy? Dù sao thì cũng đang rảnh rỗi, tôi không nên làm thêm chút chuyện à?”

“Một chốc nữa Hùng nhị thiếu sẽ đến.”

Bùi Úc sửng sốt hỏi: “Nhanh vậy đã tới sao?”

Hứa Mộ Trạch kia cũng lo cho cậu gớm nhỉ, vừa mới bị đánh xong mà giờ đã bảo Hùng nhị thiếu đến tìm cậu.

“Có nhanh hay không, chẳng lẽ chim hoàng én như cậu lại không biết sao?”

Bùi Úc: “…”

Sao cậu có thể biết được chứ? Nội dung đã bị thay đổi, nguyên tác không có tình tiết Hùng nhị thiếu tới điều tra giúp Hứa Mộ Trạch.

Cứ có cảm giác là do sự kiện mới đây của Lục Sát gây ra.

Bùi Úc không tiếp lời vì không biết suy nghĩ của nhân vật phản diện, nói lại: “Tôi mà ở đây lúc Hùng nhị thiếu đến thì không tiện lắm, lỡ làm phiền hay người nói chuyện thì sao?”

“Không phiền.” Chu Dã đứng dậy duỗi người, bước tới chăm chú nhìn Bùi Úc.

“Không phải cậu vừa nói hắn ta đến thăm cậu thay Hứa Mộ Trạch sao? Vậy thì sao có thể thiếu cậu được? Tôi đã nói với Hứa Mộ Trạch là sẽ trừng phạt cậu, thì phải để cho Hùng nhị thiếu thấy chứ.”

Bùi Úc: “…”

Lần này toi rồi.

“Mau cởi đồ, đừng có ép tôi ra tay.”

Trong căn phòng tối tăm ở dưới tầng hầm, Bùi Úc ngồi ở mép giường nhìn nhân vật phản diện cầm kéo, dây, còn cả một chai trong suốt chứa đầy chất lỏng màu đỏ không biết là cái quỷ gì, cậu bị dọa sợ đến mức ngón tay cũng run rẩy.

Lần này thật sự cậu đã có cái nhìn khác về nhân vật phản diện, lúc đầu khi hắn quá tức giận thì mức phạt nặng nhất cũng chỉ là quét dọn toàn bộ biệt thự, không xong không được ngủ.

Tại sao nhân vật phản diện lại phải SM cậu ở dưới tầng hầm để Hứa Mộ Trạch biết cậu rất thảm chứ?

Đây là sự chiếm hữu kỳ lạ của nhân vật phản diện ư? Tuyên bố chủ quyền à?

“Anh muốn làm gì?”

Bây giờ Bùi Úc là một thanh niên khỏe mạnh, không bệnh tật không thuốc bắc. Tuy rằng thoạt nhìn Chu Dã không phải kiểu đàn ông tầm thường mà cậu có thể đánh được, nhưng ít nhất cậu có thể phản kháng, không thể để cho nhân vật phản diện định đoạt được.

Bùi Úc nép qua một bên mép giường rồi nhìn trái phải xem có công cụ nào dùng được không.

Đáng tiếc phòng giúp việc này chưa có người ở, trên tủ đầu giường không đặt đồ gì hết.

Chu Dã cầm kéo đi đến, hắn thấy khuôn mặt Bùi Úc vốn đã trắng lại càng thêm trắng, giữa làn da trắng bệch ấy lại lộ ra ửng hồng, cũng khá là thú vị đó chứ.

Chim hoàng yến này luôn chọc hắn tức giận, nói điều kiện với hắn thì toàn cười tủm tỉm, ngay cả khi ăn cơm cũng chậm rãi ung dung, vậy mà lại bị dọa đến mức này?

“Tất nhiên là cẩn thận trừng phạt cậu rồi!”

Giọng nói Chu Dã bỗng trở nên trầm thấp, khuôn mặt đáng sợ một cách khoa trương, nhìn qua như ông chú xấu xa hù dọa con nít rằng “Có quỷ đó!”. Cả người nhanh chóng nghiêng về phía Bùi Úc, dùng tay không cầm kéo túm lấy bả vai cậu.

Trái tim của Bùi Úc như nhảy lên cổ họng, cảm giác giống như bản thân đang lên cơn đau tim vậy, cậu thở không ra hơi, cả người nhích qua một bên, đột nhiên dưới chân phát ra tiếng “loảng xoảng”.

Cậu nhìn xuống, thì ra cái ly thủy tinh tối qua vô tình làm vỡ, nhân vật phản diện chưa dọn đi, vừa vặn lại có ích cho cậu!

Bùi Úc thuận thế khom người cầm mảnh thủy tinh to bằng non nửa bàn tay lên, sau đó nhanh chóng chặn giữa bản thân và nhân vật phản diện.

“Chu tổng, tôi có một giao dịch như thế này. Sắp tới Hùng nhị thiếu sẽ mời anh đi đến buổi đấu giá trong triển lãm tranh tư nhân, tranh trong triển lãm thật giả lẫn lộn, rất dễ xảy ra chuyện bỏ ra một số tiền lớn lại mua phải tranh giả, anh dẫn tôi theo, tôi giúp anh phân biệt thật giả, tuyệt đối không để anh tốn một xu nào.”

Cậu nói nguyên một tràng dài không thèm ngắt nghỉ, đến khi nói xong mới cảm thấy hơi khó thở.

Quá lo lắng lại khiến cậu nhớ ra một chuyện.

Trong tiểu thuyết, chỉ trong triển lãm tranh tư nhân lần này Hùng nhị thiếu mới xuất hiện cùng Hứa Mộ Trạch, hai người bọn họ kẻ tung người hứng, khiến Chu Dã mua rất nhiều tranh giả.

Khi ấy nguyên chủ cũng có mặt, xuất thân cậu ta là người có chuyên môn về hội họa Trung Quốc nên cũng tìm tòi về kho báu, cổ vật, cậu ta giúp Hứa Mộ Trạch phân biệt đâu là thật đâu là giả. Lúc ấy nguyên chủ đang bị nhân vật phản diện hành hạ rất thảm, vất vả trốn chạy, Hứa Mộ Trạch vì cứu cậu ta ra khỏi chỗ hung ác đó nên mới phối hợp với Hùng nhị thiếu hãm hại nhân vật phản diện.

Chu Dã thấy chim hoàng yến dùng mảnh vỡ thủy tinh để tự vệ thì khá sửng sốt, sau khi nghe được cậu nói một tràng thì nheo mắt lại.

Chuyện Hùng nhị thiếu sẽ mời hắn đến triển lãm tư nhân, ngay cả người trong cuộc như hắn còn không biết thì tại sao chim hoàng yến lại biết?

Chắc đây thực sự là một tiểu bán tiên rồi.

“Ha ha ha… Chỉ đùa chút thôi, không cần căng thẳng.”

Nhân vật phản diện nở nụ cười, vươn tay đoạt lấy mảnh vỡ thủy tinh trong tay Bùi Úc.

Bùi Úc vẫn chưa lấy lại tinh thần nào dám buông tay, không chỉ không buông mà còn nắm thật chặt, không để bị tước đi vũ khí duy nhất.

“Này này! Buông tay buông tay, cậu muốn đứt tay luôn à!”

Thấy cậu không hề có ý muốn buông tay, lúc này Chu Dã mới biết rằng chim hoàng yến thật sự bị hoảng sợ rồi, vội vàng dùng sức cạy ngón tay Bùi Úc lấy miếng thủy tinh ra.

“Mau bỏ ra coi, nè, au…“

Nhân vật phản diện thầm nghĩ nhìn chim hoàng yến yếu ớt như vậy mà không ngờ sức lực lại không nhỏ chút nào.

Sau khi Chu Dã vứt miếng thủy tinh đi thì mới cảm thấy vết cắt ở ngón tay hơi nhói, bây giờ đã rỉ ra một ít máu.

“Cậu mau nhìn đi! Đứt tay rồi đấy! Cậu có bị đứt tay không? Sao có thể cầm mảnh vỡ lên như vậy chứ?”

Nhân vật phản diện vừa nói vừa kéo tay Bùi Úc mở ra cẩn thận quan sát, chim hoàng yến hoàn toàn không bị gì hết.

Bùi Úc khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, cậu không biết có phải nhân vật phản diện đã chấp nhận giao dịch này rồi hay là bị sao, nhưng bây giờ hắn thay đổi thất thường, lương thiện trở lại rồi.

“Trò đùa của Chu tổng thật đáng sợ.”

Bùi Úc bưng kín trái tim mình, vừa rồi quá hồi hộp kích thích khiến cậu có cảm giác không thoải mái. Vẫn còn nỗi sợ với việc phát bệnh kiếp trước nên cậu muốn xác định xem trái tim của mình có khỏe mạnh hay không.

Chu Dã nhìn động tác của cậu, cho rằng bản thân khiến cậu sợ đến nỗi trái tim không thoải mái nên không làm loạn nữa, liếm sạch máu trên đầu ngón tay.

“Tôi muốn cắt quần áo của cậu thôi mà, nào ngờ là cậu phản ứng mạnh mẽ như vậy đâu, tôi còn có thể dùng cây kéo này đâm cậu chắc?”

Bùi Úc: “…”

Lời của nhân vật phản diện, cứ nghe vậy thôi là được rồi.

Nếu không dùng kéo đâm thì đồ vật có thể dùng để đâm cậu còn rất nhiều.

“Cắt quần áo của tôi làm gì? Tôi chỉ có một bộ để mặc thôi đó.”

“Không ngụy tạo vẻ ngoài thảm thương thì sao Hứa Mộ Trạch biết được cậu bị tội trừng phạt?”

“Cậu từng xem nô lệ bị đánh trong phim chưa? Quần áo bị đánh rách rưới, thấm ướt máu.”

Chu Dã dứt lời thì cầm chai trong suốt chứa chất lỏng kia đến, nhỏ lên mu bàn tay một giọt rồi xoa xoa vài cái cho Bùi Úc nhìn hiệu quả.

Bùi Úc ngửi được mùi vị chua chua ngọt ngào trong không khí, khóe miệng cứng ngắc: “Đây không phải là tương cà chứ?”

Chu Dã hừ hừ hai tiếng, gật đầu: “Cậu không muốn cắt quần áo thì tôi đi cắt cho cậu một bộ, chốc nữa cậu cởi ra rồi mặc bộ tôi đưa.”

Bình thường Bùi Úc hay trưng ra khuôn mặt tươi cười, thật sự đã cứng nhắc đến nỗi không thể nào cứng hơn được nữa, cậu hoàn toàn không biết mình nên lộ ra biểu cảm gì.

Cho nên vừa nãy cậu cầm vũ khí tự vệ, sợ nhân vật phản diện SM mình là vì cậu tự tưởng tượng quá mức.

Nhân vật phản diện thật ra chỉ muốn giả bộ chứ không muốn làm cậu bi thương ư?

Chu Dã cắt một cái áo thun màu trắng của mình rồi đưa cho Bùi Úc đi thay.

Vốn dĩ quần áo của Chu Dã đã rất rộng so với Bùi Úc rồi, giờ còn bị cắt thêm vài đường nhìn qua càng thêm rộng hơn, mặc vào khiến Bùi Úc tong teo bé nhỏ, đáng thương cực kỳ.

“Tôi sẽ xoa tương cà lên người cậu. Khi Hùng nhị thiếu đến thì cậu dùng ánh mắt không tình nguyện vừa rồi đứng ở bên cạnh quét dọn vệ sinh.”

Bùi Úc: “…”

Sao nhân vật phản diện lại thành ra thế này? Sao không giống trong truyện chút nào vậy? Sao mạch não của hắn lạ vậy?

Bôi tương cà lên đồ xong, Chu Dã vén áo làm một đường trên lưng Bùi Úc, tạo ảo giác là vết máu do roi đánh.

Sau khi bôi xong, nhìn lưng của Bùi Úc khiến hắn hơi sững sốt.

Tương cà đỏ tươi ở trên tấm lưng trắng như tuyết lại càng thêm đỏ, nhìn qua khá là đẹp mắt.

“Cậu trắng trẻo nhìn đẹp ghê, Hùng nhị thiếu nói đàn ông thì nên trắng một chút, quả nhiên là không lừa gạt tôi.”

Nghe thế, lưng Bùi Úc lập tức nổi da ga, vội vàng cướp tương cà trong tay nhân vật phản diện né qua một bên.

“Để tôi tự bôi.”

“Mặt cậu cũng đỏ như tương cà vậy đó.” Chu Dã cảm thấy rất đẹp nên cười nói.

Bùi Úc: “…”

Cứu mạng.

Bùi Úc bôi xong thì lập tức rời khỏi tầng hầm, cậu không dám ở chung phòng với nhân vật phản diện.

Lúc này chuông cửa reo lên, hẳn là Hùng nhị thiếu tới.

Khi Hùng nhị thiếu mang một bức tranh tiến vào thì thấy người yêu Hứa Mộ Trạch bị hành hạ như một con búp bê bị rách, cầm cây lau nhà yếu ớt bị Chu Dã kéo lê trên mặt đất.

Chu Dã cầm một cây roi nhỏ làm bằng dây thừng, đánh bịch bịch lên mặt đất.

“Chim hoàng én! Không được phép lười biếng!”

Đáy lòng Hùng nhị thiếu run rẩy, hai chân cũng run rẩy, nụ cười gần như đông cứng trên khuôn mặt, tầm mắt nhanh chóng rời qua chỗ khác.

“A ha ha ha, anh Chu, chuyện là tôi, tôi tới mời anh đi tham gia triển lãm tranh tư nhân.”

Chu Dã: ???

Chim hoàng yến ơi chim hoàng yến à, cậu thật sự là thần tiên hạ phàm sao?!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play