Tần Hành là sinh viên năm thứ ba hệ điện tử công trình, lịch học lúc nào cũng kín mít, lại thêm cả công việc chất chồng trong hội học sinh nên sau khi kết thúc quốc khánh, anh không thể đến nhà Giang Dữ Miên để dạy cậu mỗi ngày như trong đợt lễ được nữa. Do vậy anh quyết định sẽ đến dạy cho Giang Dữ Miên vào tối thứ ba và thứ năm hằng tuần.
Giang Dữ Miên thấy hơi sợ Tần Hành, không dám hó hé gì trước mặt anh mà phải chờ anh đi rồi mới lấy máy tính ra bấm, sau đó hỏi Lâm Quế Hương: “Mã Úy có biết một buổi dạy của Tần Hành tốn hơn 400 tệ không?”
Lâm Quế Hương đành phải gọi hỏi Mã Úy. Mã Úy đang ở vùng biển quốc tế nên tín hiệu rất kém, nghe Lâm Quế Hương nói một lúc lâu mới hiểu bà ta đang nói gì. Bà đã quên khuấy chuyện học gia sư của con mình từ lâu rồi, Lâm Quế Hương nói gì bà cũng đáp “được được được”, cúp máy xong là tiếp tục chụp choẹt ảnh bikini trên du thuyền sang trọng với hội chị em bạn dì.
Tiếng truyền ra từ chiếc điện thoại nội địa của Lâm Quế Hương rất to, giống như là bật loa ngoài vậy. Giang Dữ Miên ngồi trong phòng khách nghe Lâm Quế Hương trình bày một cách trúc trắc, lại nghe được Mã Úy trả lời vài tiếng cho có rồi cúp máy.
Cậu nên sớm đoán được phản ứng của Mã Úy.
Giang Dữ Miên nhếch mép cười tự giễu, đi vào phòng chiếu phim. Cậu thường hay nhốt mình trong căn phòng nhỏ tối tăm đó, co người lại trên ghế ngồi, mặc cho những hình ảnh và tiếng động của ngoại vật lấp kín mọi giác quan của cậu, như thế thì cậu sẽ không cần phải suy nghĩ về những chuyện khác nữa – không nghĩ về Mã Úy, không nghĩ về người cha ruột một năm chẳng thấy mặt được mấy lần. Đắm mình vào những cảnh tượng trong phim, mơ màng trải nghiệm cuộc sống của những người khác có thể giúp cậu miễn cưỡng tìm được chút cảm giác an toàn.
Nhưng cậu còn phải đi học.
Buổi học đầu tiên sau lễ quốc khánh, Giang Dữ Miên đã dậy muộn, khi đến cửa lớp thì giờ tự học sớm sắp sửa kết thúc.
Giang Dữ Miên thường xuyên đến muộn nên vốn chẳng ai thấy ngạc nhiên lắm, nhưng lần này cậu bước vào thì ánh mắt của cả lớp lập tức đổ dồn sang.
Thầy Lý chủ nhiệm đang đi kiểm tra trên hành lang thì bắt gặp cậu, thầy ấy chỉ tay thẳng vào cậu, tức giận méo cả mặt: “Giang Dữ Miên! Trò đứng lại! Tóc của trò là sao đây hả?!”
Tuy Giang Dữ Miên chẳng hiểu ra sao nhưng vẫn đứng lại, cậu ngớ người một chốc rồi mới nhớ ra hình như trường A có quy định không được nhuộm tóc.
Kỳ nghỉ vừa rồi cậu có đi cắt tóc, thấy khách hàng ngồi bên nhuộm màu tóc khá đẹp nên nhuộm theo, để một thời gian dài thì màu bị phai bớt nên giờ vàng hoe vàng hoét.
Buổi họp phụ huynh ngày đó thầy Lý bị Mã Úy làm mếch lòng nên bây giờ vẫn thấy hơi khó chịu.
Ngày đó Mã Úy không thèm nể nang gì mà bỏ đi luôn đã khiến thầy rất mất mặt, nay Giang Dữ Miên lại dám để quả đầu vàng chóe đi học. Cậu ta đủng đà đủng đỉnh từ cổng trường vào đến tận đây không biết đã bị bao nhiêu đồng nghiệp nhìn thấy, chắc giờ họ đang cười thầm sau lưng thầy.
Năm nay thầy Lý mới được điều chuyển từ trường B sang trường A nên chưa nắm rõ tình hình. Ban lãnh đạo nhà trường muốn nhét Giang Dữ Miên vào lớp thầy nên đã gặp mặt trao đổi, cam đoan với thầy rằng học sinh này chỉ hơi kém về mặt thành tích thôi chứ phẩm chất đạo đức thì rất tốt. Thầy lại tin sái cổ, đồng ý luôn.
Mới học được một tuần mà Giang Dữ Miên ngày nào cũng đi muộn, buổi sáng thì nằm bẹp dí trên bàn chẳng ngóc đầu dậy được mấy lần, cứ như kiếp trước không được ngủ vậy. Điểm thi đua hằng ngày của cả lớp bị cậu ta kéo xuống xếp chót khối.
Thầy Lý đã nói chuyện với cậu mấy lần, lần nào Giang Dữ Miên cũng tích cực nhận lỗi nhưng rồi vẫn chứng nào tật nấy. Thầy Lý thấy thế thì nghĩ rằng chắc học sinh này có vấn đề gì đó rồi.
Thầy vội đi tìm giáo viên chủ nhiệm lớp mười của Giang Dữ Miên để hỏi thăm, người đó lại rất dè dặt rồi cười với thầy một cách bí hiểm. Bấy giờ thầy mới muộn màng nhận ra là mình đã bị ban lãnh đạo gài.
Giang Dữ Miên đâu chỉ học kém, trò ta đúng là một củ khoai lang nóng phỏng tay.
Thầy Lý hít thở sâu nhiêu lần để bình tĩnh lại, sau đó mới bảo Giang Dữ Miên ra ngoài với thầy.
Giang Dữ Miên cứ rề rà, lết từng bước từng bước ra tới cửa lớp. Thầy Lý đóng của lại, vặn hỏi Giang Dữ Miên tại sao lại nhuộm tóc.
“Em quên mất.” Giang Dữ Miên nói: “Hóa ra là không thể nhuộm ạ.”
Vẻ mặt của cậu cứ cà lơ phất phơ, trông chẳng để tâm chút nào.
Bấy nhiêu chuyện vụn vặt ấy dồn lại khiến cơn giận trong lòng thầy Lý càng trào lên. Thầy vừa nhìn chòng chọc vào Giang Dữ Miên ý bảo cậu đứng yên, vừa gọi điện hỏi người bạn học cũ đang mở tiệm cắt tóc có ở trong tiệm không, nghe bạn trả lời thì đánh tiếng với chủ nhiệm lớp cùng khối rồi dẫn Giang Dữ Miên ra khỏi trường.
Tiệm làm tóc cách trường học chừng năm con phố, thầy Lý dẫn Giang Dữ Miên lên xe bus ở ngã tư, ném hai đồng xu vào hòm rồi đi ra sau. Giang Dữ Miên cúi đầu im lìm, còn thầy Lý thì vẫn chưa nguôi giận: “Trò làm tóc xoăn thầy cũng chẳng nói gì đâu, nhưng một học sinh trung học mà lại nhuộm tóc vàng chóe như thế này thì chính là đang làm xấu hình ảnh của trường A chúng ta đấy, trò biết không?”
“Tóc em xoăn tự nhiên.” Giang Dữ Miên giải thích.
“Xoăn tự nhiên hay do uốn mà thầy không nhìn ra được à?” Giọng của thầy Lý càng lúc càng lớn, cũng may lúc chín giờ trên xe bus ít người, chỉ có bác tài xế vẫn luôn hóng cảnh thầy giáo dạy dỗ học sinh qua gương chiếu hậu.
Tiệm làm tóc của bạn thầy Lý là kiểu tiệm cũ, chỉ là một gian hàng nhỏ bên vệ đường. Giang Dữ Miên không buồn tranh cãi với thầy chủ nhiệm nữa, ngồi yên trên ghế để cho chủ quán tẩy tóc.
“Nhuộm lại tóc đen cho trò ấy đi.” thầy Lý kích động nói với bạn cũ: “Còn nữa, ép thẳng cái tóc xoăn xoăn này luôn.”
Bạn cũ đồng ý. Thầy Lý nhìn đồng hồ, thấy sắp muộn giờ ngữ văn lúc mười giờ rồi bèn vội vã rời đi, còn không quên dặn bạn cũ khi nào làm xong thì gọi điện thoại cho thầy, thầy sẽ tự mình đến đón cậu chàng hư hỏng này.
Tối hôm qua Giang Dữ Miên xem một bộ phim kinh dị nên cả đêm không chợp mắt được, bây giờ bị người khác vọc tóc, vừa buồn tẻ vừa mệt rũ, thế rồi mơ màng ngủ mất.
Tần Hành và mấy người bạn học được hiệu phó đại học S nhờ quay về trường cao trung Y tổ chức một buổi tọa đàm tuyên truyền, có ý mời nhiều học sinh của trường Y đăng kí vào S đại hơn.
Buổi tọa đàm diễn ra cực kỳ suôn sẻ, đến trưa thì mấy người ra ngoài ăn cơm.
Cả nhóm đi băng qua đường, ngang qua một tiệm làm tóc, Tần Hành vô tình nhìn vào thì thấy Giang Dữ Miên đang ngồi sau khung cửa sổ sát đất ngoẹo cổ ngủ ngon lành. Trên cổ đeo máng hứng thuốc nước, trông có vẻ như đang uốn tóc. Tần Hành bảo bạn học đi trước, còn mình thì bước vào tiệm làm tóc.
Những ngày vừa qua tuy chưa đến mức kề cận sớm hôm bên Giang Dữ Miên nhưng cũng là gặp nhau mỗi ngày, thế nên anh hiểu khá rõ tính tình của Giang Dữ Miên.
Giang Dữ Miên chính là một cậu thiếu gia khó tính khó nết, mềm nắn rắn buông, thích tiêu pha phung phí, nhưng thật ra bản chất không xấu, vừa lười biếng lại rất thạo nói dối.
Anh đi vào, nhắc thợ cắt tóc đừng lên tiếng rồi ngồi xổm trước người Giang Dữ Miên, bóp bóp mặt cậu.
Giang Dữ Miên bị anh bóp nên choàng tỉnh, cái đầu đầy thuốc nên không dám động đậy, trừng Tần Hành: “Lại là anh.”
“Em ở đây làm gì?” Tần Hành thân thiện hỏi cậu: “Ăn cơm chưa?”
Giang Dữ Miên dời mắt, không đáp.
Thợ cắt tóc chen miệng: “Thầy giáo của cậu ấy đưa tới đây, bắt cậu ấy nhuộm lại tóc đen, còn phải ép thẳng.”
Tần Hành hiểu rõ, thế là bật cười, Giang Dữ Miên vờ như không nghe thấy gì hết, cầm điện thoại ra chơi game.
“Cậu ấy còn phải làm bao lâu nữa?” Tần Hành đứng lên, hỏi thợ cắt tóc.
“Ít nhất là bốn tiếng nữa, đầu tiên phải làm mềm tóc đã, ép thẳng rồi nhuộm.” Thợ cắt tóc bước tới vuốt vuốt tóc Giang Dữ Miên: “Có thể gội thuốc đi rồi.”
Giang Dữ Miên được anh chàng đưa đi gội đầu, mới đi được một đoạn thì cậu quay lại nói với Tần Hành: “Tôi muốn ăn cơm gà của Hà Ký.”
“Anh có nói sẽ đưa cơm cho em à?” Tần Hành đùa cậu.
“Thêm một phần salad cá ngừ California nữa.” Giang Dữ Miên nói tiếp.
Tần Hành muốn cốc đầu cậu lắm nhưng không có chỗ xuống tay nên đành sửa thành nâng máng hứng trên cổ cậu lên chỉnh lại cho ngay ngắn rồi ra ngoài tìm bạn học của mình.
Hai tiếng sau Tần Hành mới quay lại, Giang Dữ Miên chờ dài cả cổ.
Cậu nhìn chăm chăm vào từng người đi qua cửa sổ sát đất. Cửa hàng tiện lợi cách đây không xa, nhưng cậu lại thèm cơm gà nhà Hà Ký nên vẫn khăng khăng từ chối lời đề nghị mua đồ ăn nhanh của anh thợ.
Tần Hành vừa hay lại dùng bữa bên cạnh Hà Ký, mấy người bạn mải tán gẫu những chuyện tận đẩu tận đâu, giữa trưa còn uống rượu, ăn trưa mà ăn đến tận đầu giờ chiều. Tần Hành nhận được tận bảy, tám tin nhắn “Chết đói’ của Giang Dữ Miên, đành phải đứng dậy nói rằng có chuyện nên phải đi trước, sau đó mua đồ ăn trưa đưa đến cho Giang Dữ Miên.
Giang Dữ Miên đã bắt đầu nhuộm tóc, trên đầu bọc màng ủ khiến khuôn mặt trông nhỏ hơn. Cậu đanh mặt nhìn Tần Hành đẩy cửa bước vào, nói với Tần Hành: “Chết đói rồi.”
Ông chủ tiệm làm tóc lấy một cái ghế nhỏ để đặt bữa trưa lên cho Giang Dữ Miên. Tay Giang Dữ Miên không đủ dài để với tới được, ngửi mùi mà không ăn được nên gấp như kiến bò chảo nóng.
Tần Hành thở dài, bưng bát lên đút cho cậu.
Giang Dữ Miên cuối cùng đã ăn được cơm gà mình yêu thích, cậu nuốt một miếng thịt rồi nói với Tần Hành: “Tăng lương cho anh.”
Đoạn móc ví ra lấy một nghìn tệ đưa cho Tần Hành.
Tay của cậu nhìn là biết chưa bao giờ phải lao động, ngay cả chữ mà cũng chẳng viết được bao nhiêu. Khớp xương thon dài rõ ràng, da dẻ sạch sẽ trắng nõn, móng tay cắt sửa cẩn thận, cầm một xấp tiền nhỏ cũng không khiến người khác cảm thấy chúng tỏa ra mùi dơ bẩn.
Giang Dữ Miên đưa tiền cho anh, đôi mắt ấy bình thản như không, chừng như xem Tần Hành là một nhân viên phục vụ.
Tần Hành hơi sững sờ, anh nhìn thẳng vào cậu với vẻ mặt vô cảm một chốc rồi sau đó quay người ra khỏi tiệm.
Giang Dữ Miên cảm thấy hình như Tần Hành đang tức giận, nhưng cậu không biết tại sao lại vậy bèn hỏi thợ cắt tóc.
Ánh mắt thợ cắt tóc cũng nhìn Giang Dữ Miên cũng cực kỳ phức tạp, hơi do dự rồi mới nói: “Cậu trai à, cậu làm thế chẳng phải là làm nhục người ta à?”
“Tôi không mà.” Giang Dữ Miên run rẩy gắp miếng gà đưa lên miệng. Tần Hành không dư dả gì nên cậu mới cho anh ta tiền, thế tại sao Tần Hành không những không cảm ơn cậu mà lại còn bỏ đi?
Thợ cắt tóc nhìn cậu kết luận như vậy đành lắc đầu không nói gì nữa.
Tối hôm đó, Tần Hành không đến nhà Giang Dữ Miên, cậu cũng chẳng để ý, bởi vì hai ngày sau Tần Hành đã tới rồi. Đây là chuyện Giang Dữ Miên đoán được, Tần Hành đã nhận tiền rồi thì không thể không đến.
Giang Dữ Miên mở cửa cho Tần Hành, nói ngay với anh: “Anh thiếu một buổi nhé.”
Tần Hành gật đầu: “Anh xếp lịch một buổi cuối tuần nào đó rồi dạy bù cho em.”
Thật ra Giang Dữ Miên chẳng muốn học bù gì hết, cậu làm đề lắm cũng thấy bực, nhưng cậu không muốn Tần Hành bỏ đi luôn vì rằng Tần Hành đang giận cậu.
Tần Hành đi vòng qua cậu, đeo ba lô vào nhà, sau đó bảo Giang Dữ Miên đưa bài tập môn vật lý đã giao hôm trước ra cho anh xem. Giang Dữ Miên lấy ra cho anh, Tần Hành nghiêm túc kiểm tra.
Giang Dữ Miên ngồi bên cạnh thơ thẩn chán chường, một tay chống đầu hỏi Tần Hành: “Tại sao hôm trước anh lại giận?”
Tóc cậu đã nhuộm đen và ép thẳng xuống, trông rất ngoan ngoãn hiểu chuyện khiến người khác không ghét nổi. Chắc là cậu muốn được giải đáp thật nhưng Tần Hành lại không biết nên giải thích như thế nào với cậu.
Đúng lúc Tần Hành phát hiện ra một bài làm sai, thế là lảng được câu hỏi của Giang Dữ Miên, chuyển sang sửa lỗi cho cậu.
Vừa mới giảng xong một bài thì điện thoại của Tần Hành reo lên, là bạn học trong hội học sinh gọi, hỏi anh về những hạng mục công việc cần thiết để tiếp đón đoàn sinh viên của đại học U đến tham quan vào ngày mai. Tần Hành nói sơ qua rồi cúp máy.
Giang Dữ Miên rất tò mò với cuộc sống của đại học, bèn hỏi Tần Hành: “Lên đại học sẽ được chơi thích lắm đúng không? Có khác gì với cao trung không?”
*Cao trung = cấp 3 bên mình
Tần Hành nói: “Có, sẽ tự do hơn cao trung, còn được kết bạn với nhiều người hơn.”
Giang Dữ Miên lắc đầu: “Bây giờ tôi cũng tự do lắm, tôi cũng không cần bạn bè.”
Tần Hành nhìn Giang Dữ Miên, trên mặt cậu chẳng có tình tự gì mà rất bình thản, y như biểu tình ngày hôm đó cậu đưa tiền cho anh vậy, khiến người khác không thể kìm được muốn biết rằng, rốt cuộc Giang Dữ Miên có trái tim hay không.
Tần Hành đã dạy cho Giang Dữ Miên suốt nửa tháng mà chưa một lần bắt gặp cha mẹ của cậu.
Còn Lâm Quế Hương thì gần đây chồng của bà ta đột ngột phát bệnh cấp tính, tối nào cũng phải đến bệnh viện để túc trực bên cạnh chồng. Cả căn nhà trống trải giờ này chỉ còn mỗi Giang Dữ Miên. Cậu tự mở cửa cho Tần Hành, nhìn vào trong nhà thấy tối om om. Cậu hạ cố rót cho Tần Hành một cốc nước rồi một mình lê dép đi lên cầu thang, mò mẫm bật đèn.
Giang Dữ Miên nhiều lúc ăn nói khiến người khác phải điên lên, nhưng khi cậu nói “Không cần bạn bè” thì nghe có vẻ đáng thương.
Nhưng mà nửa tiếng sau, Giang Dữ Miên lại nghe giảng được một lúc rồi ngủ lăn quay, Tần Hành cảm thấy chút lòng thương cảm của anh đúng là vô ích.
Lúc Tần Hành đang giảng về đặc tính của điện từ thì đầu Giang Dữ Miên lại gục xuống, nằm sải lai ra bàn. Rèm mi dài rũ xuống che khuất mắt, miệng hơi hé ra thở nhè nhẹ, cả gương mặt toát lên vẻ ngây thơ vô tội, làm như sự lao động cần cù của Tần Hành là liều thuốc ngủ của cậu.
Tần Hành hít một hơi thật sâu, tự nhủ rằng đừng tức giận. Anh xem đồng hồ thấy đã sắp chín giờ rồi bèn đánh thức Giang Dữ Miên, bảo cậu về phòng mà ngủ vì anh phải đi rồi.
Giang Dữ Miên dụi dụi đôi mắt vẫn đang ríu lại vì buồn ngủ, tì mặt vào khuỷu tay, lèm bèm: “Anh phải đi hả?”
“Tối nay lại chỉ có một mình em à?” Tần Hành đứng dậy, thăm hỏi khách sáo một câu.
Giang Dữ Miên gật đầu rồi chào tạm biệt anh. Cậu mặc một bộ đồ ngủ màu nhạt, chân xỏ dép lê, tóc đen mềm mại rủ trên trán. Dù đang đứng trong căn nhà rộng lớn nhưng trông cậu lại như người chẳng có chốn về, mắt khép hờ liếc anh.
Tần Hành không nói gì thêm, anh nhấc balo lên rồi bước ra khỏi cổng nhà Giang Dữ Miên.