“Cậu Tần, đây là phòng lưu trữ tập san của chúng tôi. Căn phòng được xây vào năm 1965, năm ngoái mới tân trang lại cho ấm áp hơn chút.” Người phụ trách đẩy cửa gỗ ra, mùi sách cũ và mùi lò sưởi tràn ra làm mũi Tần Hành hơi ngứa.
Người phụ trách thư viện thành phố Lịch ra hiệu xin mời, Tần Hành khách sáo gật đầu với người phụ trách rồi đi vào tham quan.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Tần Hành bề bộn nhiều việc nên chưa từng về thành phố Lịch trong vòng tám năm. Năm nay rốt cuộc anh cũng rảnh rỗi trở về một chuyến. Anh áo gấm về quê, ở lại hơn một tuần, đi khắp nơi đi xem thử, nghe thấy cháu gái nhỏ nhắc đến thư viện thành phố vừa nhỏ vừa tồi tàn bèn quyết định bỏ vốn cho huyện xây một cái thư viện mới.
Lúc đầu anh tính tài trợ vốn rồi đi, định là bay luôn về thành phố S trong trưa ngày hôm nay từ sân bay ở thành phố gần đó ở bên ngoài ngọn núi. Nhưng vào buổi sáng, vừa tỉnh dậy kéo màn cửa sổ ra, anh đã thấy tuyết trắng ngần đè gãy nhánh cây tùng già hơn trăm tuổi bên ngoài nhà nghỉ.
Vào ngày tết Sơ Cửu yên bình, thành phố Lịch bị một trận tuyết lớn rơi suốt đêm cô lập, người bên trong không ra được, người bên ngoài vào cũng không xong.
Đúng lúc mấy ngày nay người phụ trách của thư viện đã nhiều lần liên lạc với Tần Hành, nói dù thế nào cũng phải tự bỏ tiền túi ra mời anh ăn một bữa cơm rau dưa. Tần Hành nghĩ một lát rồi đồng ý lời mời của người phụ trách.
Ăn cơm trưa xong, người phụ trách hỏi buổi chiều Tần Hành có kế hoạch gì chưa, nếu không thì có thể đến thư viện với ông.
Tần Hành đã hủy bỏ hết những công việc cần làm nên bây giờ anh vô cùng rảnh rỗi, lập tức đồng ý tham quan thư viện với ông.
Lý lịch của Tần Hành khá là truyền kỳ. Anh là người trong một sơn trấn ở thành phố Lịch, xuất thân khổ cực, bố mẹ qua đời trong một tai nạn mỏ khi anh còn rất nhỏ.
Năm cấp hai anh đạt được huy chương vàng Olympic Toán học Quốc tế, được một trường cấp ba ở thành phố S đặc biệt tuyển thẳng, sau đó rời khỏi thành phố Lịch.
Sau khi tốt nghiệp đại học S, Tần Hành bỏ qua học bổng toàn phần để đến nhậm chức trong một công ty khoa học kĩ thuật do một người đàn anh mở. Ở đó, anh đã viết một phần mềm từng làm mưa làm gió một thời, bán với mức giá cao trong lúc nó còn đang nổi tiếng rồi lại quay đầu đuổi kịp thời điểm vàng của thương mại điện tử, sau đó lấn sân tiếp sang lĩnh vực công nghiệp và bất động sản. Tần Hành dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, chưa từng sai một bước nào, chỉ trong bảy, tám năm mà đã trở thành nhân vật giậm chân một cái thì thành phố S cũng phải rung theo.
Tần Hành giỏi xã giao, không mang dáng vẻ của một doanh nhân giàu có thông thường mà rất thân thiện. Anh nói chuyện trên trời dưới đất với người phụ trách, nhờ vậy mà ông thoải mái hơn rất nhiều.
Lái xe được nửa đường thì tuyết lại bắt đầu rơi, bông tuyết to bằng móng tay tung bay ở bên ngoài cửa sổ xe. Đường vào ngày tuyết rơi khá trơn trượt nên người phụ trách lái xe rất cẩn thận, tốc độ xe không quá hai – ba mươi dặm, cảnh đường phố bên ngoài chậm rãi lướt qua mắt Tần Hành.
Ba năm cấp hai mà anh trải qua ở thành phố Lịch đã là chuyện của mười mấy năm trước rồi. Hiện tại thành phố Lịch đã hơi có vẻ hiện đại hóa, khác rất nhiều so với trong ấn tượng của anh. Anh cảm thán với người phụ trách rằng, khi anh học cấp hai cũng chẳng có mấy chiếc xe, bây giờ đã phải chờ đến hai cái đèn xanh đèn đỏ rồi.
Lúc đi ngang qua nhà ga thành phố Lịch, Tần Hành đột nhiên ngừng nói chuyện, nhìn mấy con chữ màu đỏ sậm như đang nhớ đến chuyện gì đó. Người phụ trách không nghe thấy Tần Hành nói gì thì hỏi một câu, Tần Hành lấy lại tinh thần rồi tiếp tục trò chuyện.
Không bao lâu sau đã đến thư viện.
Sự cũ kĩ của thư viện thành phố Lịch được thể hiện từ trong ra ngoài: Phòng cũ xây bằng gạch xanh đã mấy chục năm, sách cũ rách rưới, thẻ mượn đọc viết tay, còn có mấy chiếc máy vi tính đồ cổ dùng hệ điều hành Windows 98.
Đây quả thật không giống như một thư viện ở thế kỉ hai mươi mốt.
“Mùi hơi nặng.” Người phụ trách ngượng ngùng xoa xoa tay: “Trong huyện không quan tâm đến chúng tôi lắm, hàng năm chỉ phát một ít tiền nên phải tiêu xài tiết kiệm.”
Bên trong phòng lưu trữ tập san đèn sáng rực. Nói là đèn nhưng thật cũng chỉ là mấy cái bóng đèn nối vào cùng một dây treo ở trên nóc nhà, mỗi bóng đèn chỉ có thể chiếu sáng một khoảng rất nhỏ.
Tần Hành đi vào theo người phụ trách, đi qua hai ba kệ sách thì nhìn thấy một người đang sắp xếp kệ báo chí.
Người kia đưa lưng về phía bọn họ, bóng lưng trông rất gầy, không cao không thấp, tóc xoăn xoăn, không phải rất dài nhưng trông xù xù. Cậu đang kiễng chân đặt một chồng báo cũ lên trên tầng cao nhất của kệ.
Cậu tên Giang Dữ Miên, là nhân viên mới tới của thư viện. Cậu giỏi đến mức có thể vào thư viện tỉnh, nhưng không biết tại sao lại muốn tới thành phố Lịch.
Thư viện đã thiếu người nhiều năm, tuyển dụng lại khó khăn. Con gái của người phụ trách được nghỉ hè về nhà, nghe bố ở nhà than thở cả ngày bèn giúp ông đăng một thông báo tuyển dụng ở trên web nhân tài, tiền lương một ngàn tám và hợp đồng lao động, không nghĩ rằng có thể tìm tới một người đặc biệt thích hợp.
Hai ngày sau khi nhận được CV của Giang Dư Miên trên mạng, con gái của người phụ trách chắc chắn đây là kẻ lừa đảo. Sau đó khi cậu đến thành phố Lịch, lấy ra bằng cấp, lúc ấy người phụ trách mới biết được đây thật sự là sinh viên của trường nổi tiếng, lại còn là trường nổi tiếng ở nước ngoài, mặc dù trông hơi hướng nội nhưng cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Sau khi Giang Dữ Miên tới, cậu dẫn theo mấy tình nguyện viên, trong vòng hai tháng đã sửa sang bộ sưu tập sách ở trong thư viện lại một lần, sắp xếp thư mục sạch sẽ gọn gàng.
Bây giờ lại nhận được tiền quyên góp của Tần Hành, cuối cùng thư viện thành phố Lịch cũng hơi ra gì rồi.
Giang Dữ Miên kiễng chân vẫn không với tới được kệ cao nhất, đặt lung la lung lay. Tần Hành thấy chồng báo giấy dày trên tay cậu sắp đổ bèn tiến lên một bước giúp cậu đặt báo lên kệ.
“Cảm ơn.” Đối phương xoay người lại.
Vì Tần Hành khá vội nên hai người cách nhau rất gần. Đối phương vừa ngẩng đầu, Tần Hành lập tức trông thấy gương mặt mà anh ngày đêm mong nhớ, đang cách anh không đến 10cm, nói cảm ơn anh. Cổ họng Tần Hành nghẹn lại, đứng chết trân tại chỗ.
Nhìn thấy Tần Hành, Giang Dữ Miên cũng sững sờ, sắc mặt cậu lập tức trở nên hơi trắng bệch, ngay cả chân tay cũng không biết nên để đâu.
Người phụ trách không rõ chuyện gì nên vẫn nhiệt tình giới thiệu hai người với nhau: “Cậu Tần, đây là một sinh viên rất giỏi mới đến thư viện chúng tôi không lâu, Giang Dữ Miên. Dữ Miên, cậu Tần đã quyên góp cho chúng ta một số tiền lớn để xây tòa nhà mới.”
“Anh Tần.” Giang Dữ Miên cúi đầu không nhìn, nhỏ giọng chào hỏi anh: “Chào anh.”
Tần Hành chỉ sửng sốt trong một giây rồi lại khôi phục như lúc ban đầu, anh cười cười, vươn tay ra với Giang Dữ Miên: “Chào em.”
Giang Dữ Miên nhìn bàn tay đã duỗi ra ở trước mặt cậu, cũng đưa tay ra bắt tay với anh.
Ai ngờ Tần Hành nắm được tay Giang Dữ Miên rồi thì không chịu buông ra, tự nhiên kéo Giang Dữ Miên đến bên cạnh mình, giả vờ như rất hứng thú xem báo chí trên kệ.
Người phụ trách không chú ý đến tư thế của hai người. Ông phát hiện trong góc phòng lưu trữ có một cái đèn bị hỏng, bèn bảo Giang Dữ Miên chào hỏi cậu Tần, còn mình thì đi qua xem.
Giá sách đã chắn mất người phụ trách, một mảnh trời đất nhỏ này chỉ còn lại hai người Tần Hành và Giang Dữ Miên.
“Miên Miên.” Tần Hành cúi đầu nói thầm vào tai Giang Dữ Miên, tay nắm cậu thật chặt: “Đã lâu không gặp.”
Giang Dữ Miên cúi đầu, dáng vẻ mặc cho Tần Hành ức hiếp, không tiếp lời anh.
Người phụ trách gọi điện thoại cho phòng trực bảo người ta tới sửa bóng đèn. Tần Hành buông tay Giang Dữ Miên ra rồi đi qua chào tạm biệt người phụ trách, nói công ty còn có chút chuyện phải xử lý, phải về nhà nghỉ.
Người phụ trách vội vàng gật đầu, nói để ông tiễn anh về, nhưng Tần Hành lại muốn Giang Dữ Miên tiễn anh.
Người phụ trách hơi lo lắng, Giang Dữ Miên là một người rất hướng nội. Mặc dù Tần Hành là một người khéo đưa đẩy nhưng đụng phải Giang Dữ Miên thì sợ cũng sẽ bị tẻ nhạt. Ông vừa định ngăn lại thì Giang Dữ Miên đã tự đồng ý.
Người phụ trách đành phải đưa mắt nhìn hai người đi ra ngoài, còn mình thì tiếp tục ở tại chỗ chờ người đến sửa bóng đèn.
Giang Dữ Miên đã mua một chiếc xe tay ga ở thành phố Lịch, đậu ở bãi đậu xe ở lối vào thư viện.
Tuyết ở bên ngoài đã ngừng nhưng gió vẫn rất lớn, cuốn tuyết trên đất bay lên không trung lần nữa. Lúc hai người đi ra ngoài thư viện, mắt của Giang Dữ Miên bị tuyết thổi vào, cậu trượt chân, lảo đảo một bước, Tần Hành lợi dụng cơ hội nắm tay cậu đi về phía trước.
Vào trong xe rồi Giang Dữ Miên mới phát hiện xe rất nóng, tín hiệu trong ngày tuyết không tốt, các bài hát năm mới phát ra một cách ngắt quãng từ trong đài FM. Giang Dữ Miên cảm thấy khá phiền phức, thế là tắt loa đi.
Tần Hành cứ nhìn cậu khiến cậu bối rối. Cậu cảm thấy phiền vì kế hoạch chạy đến thành phố Lịch sống của mình vậy mà cũng bị Tần Hành phát hiện.
Cậu đã xem phỏng vấn, Tần Hành nói mình chưa về thành phố Lịch bảy tám năm rồi, đúng lúc cậu lại thấy thư viện thành phố Lịch đang tuyển người ở trên mạng nên mới quyết định về nước. Thành phố Lịch là một nơi rất yên tĩnh, khiến cho Giang Dữ Miên an tâm. Cậu cũng tưởng tượng ra dáng vẻ mình đi làm ở thư viện từ 9 đến 5 giờ, trong nhà nuôi một, hai con mèo, sống cô độc suốt quãng đời còn lại trong thành phố nhỏ.
Kết quả chưa đến nửa năm đã bị Tần Hành bắt được.
Nhiệt độ bình xăng xe tăng lên, Giang Dữ Miên nhả phanh, xe chậm rãi di chuyển. Không biết nên lái về hướng nào, cậu hỏi Tần Hành: “Anh đang ở đâu?”
“Nhà nghỉ thành phố Lịch.” Tần Hành nói: “Em thì sao? Em ở đâu?”
Giang Dữ Miên làm bộ không nghe thấy, tăng nhanh tốc độ, lái về phía nhà nghỉ.
Thành phố Lịch không phải thành phố du lịch, kinh tế cũng không phát triển, nhà nghỉ thành phố Lịch đã được coi như là nhà nghỉ đạt tiêu chuẩn nhất ở chỗ này. Lúc đặt phòng cho Tần Hành, thư kí của anh nhìn ảnh quảng cáo mà nhíu chặt mày. Tuy nhiên Tần Hành đã từng quen với những ngày khó khăn và đơn giản nên cũng không cảm thấy không ổn.
“Miên Miên, sao em lại tới thành phố Lịch? Chẳng lẽ bởi vì…”
“Không phải!” Tần Hành vừa mới mở miệng thì Giang Dữ Miên đã cảm thấy sắp không ổn rồi, lập tức ngắt lời anh: “Không phải bởi vì anh, anh đừng suy nghĩ nhiều.”
Tần Hành cười: “Anh cũng chưa hề nói là bởi vì anh.”
Giang Dữ Miên “Hừ” một tiếng rồi tập trung lái xe.
Đến cửa nhà nghỉ rồi, Giang Dữ Miên vẫn chưa nguôi giận, nói Tần Hành xuống xe.
Tần Hành tháo dây an toàn, kéo Giang Dữ Miên hỏi: “Miên Miên, lên ngồi một chút nhé?”
Ban đầu Giang Dữ Miên không muốn đi lên nhưng do tuyết lại rơi, kỹ năng lái xe của cậu cũng không tốt, lái xe sẽ không an toàn vậy nên đành đậu xe đi lên trong lời mời mọc liên tục của Tần Hành.
Phòng của Tần Hành ở tầng ba, là một căn phòng có giường lớn, đồ vật bên trong rất cũ kĩ, phím bấm ở tủ đầu giường đã hỏng hết, lớp nước sơn trên gỗ cũng đã bong ra từng mảng. Giang Dữ Miên ngồi trên sofa cạnh giường, nhìn Tần Hành pha trà cho cậu.
Tần Hành bưng hai tách trà tới, ngồi xuống đầu còn lại của ghế sofa, tự nhiên uống trà và ôn chuyện với Giang Dữ Miên: “Mấy năm nay em ở đâu?”
Giang Dữ Miên nhìn anh, cảm thấy che giấu cũng không có ý nghĩa gì nên nói: “Đầu tiên em đi thành phố B, không lâu sau thì đi Thụy Sĩ, sau đó lại đi Mỹ.”
“Em sửa quốc tịch à?” Tần Hành hỏi cậu. Mấy năm nay anh cũng có được một số mối quan hệ, bèn sai người kiểm tra hồ sơ của Giang Dữ Miên, còn thường xuyên chú ý động tĩnh. Sau khi Giang Dữ Miên xuất cảnh ở thành phố B thì rốt cuộc không có ghi chép nhập cảnh nữa, hiện tại cậu đã ở trong nước, vậy tất nhiên là đã đổi thân phận khác trở về.
Giang Dữ Miên “Ừ” một tiếng, mắt nhìn ngón tay của mình.
“Nước Mỹ?” Tần Hành lại hỏi: “Em đi Mỹ du học à?”
Giang Dữ Miên bất đắc dĩ gật gật đầu.
“Em muốn đi tìm anh.” Tần Hành đã hiểu rõ.
“Không phải.” Giang Dữ Miên phản bác: “Anh đừng tự mình đa tình.”
“Ồ? Anh tự mình đa tình à?” Tần Hành đứng lên, đi đến trước mặt Giang Dữ Miên, cúi người ấn lên tay vịn ghế của cậu, tiến lại gần: “Vậy trước kia ai lén hôn anh, chạy đến trường học của anh bảo anh dẫn cậu ấy đi thuê phòng?”
“Đó là trước kia.” Giang Dữ Miên nói: “Với lại…”
Giang Dữ Miên không nói nổi nữa. Cậu âm thầm thích Tần Hành nhiều năm như vậy, ý định ban đầu mỗi khi làm mọi chuyện đều trộn lẫn với một cái tên là “Tần Hành”, nhưng chưa bao giờ có ý muốn ép buộc Tần Hành chấp nhận cậu.
Cửu biệt trùng phùng, tâm sự của cậu lại bị Tần Hành nói ra bằng ngữ điệu như thế này làm cậu vô cùng khó chịu.
Tần Hành còn ép hỏi cậu: “Hơn nữa cái gì?”
“Em thích anh mà.” Giang Dữ Miên nhỏ giọng nói, cúi đầu không nhìn Tần Hành: “Nhưng không phải anh không thích em đi theo anh sao.”
Tần Hành nhìn Giang Dữ Miên, đơn giản là bị cậu làm cho tức cười. Tám năm trước người này làm tình với anh rồi không từ mà biệt, không hề có tin tức gì, cuối cùng còn mạnh mẽ gắn tội danh “không thích” cho anh.
Tần Hành xụ mặt hỏi cậu: “Cái gì mà anh không thích em đi theo anh. Em đã từng hỏi anh chưa, Giang Dữ Miên?”
“Hỏi cái gì?” Giang Dữ Miên ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đáng thương đến mức làm cho Tần Hành cũng cảm thấy chua xót theo cậu.
Tần Hành không nói nữa, anh nắm lấy vai Giang Dữ Miên, chặn miệng cậu lại, không cho Giang Dữ Miên cơ hội biện bạch lần thứ hai.
Giang Dữ Miên không ngờ rằng Tần Hành sẽ hôn cậu, cậu bị anh đè lại, không nhúc nhích. Cái hôn Tần Hành mang theo sự ám muội không rõ ràng, chiếm môi lưỡi, cũng muốn chiếm luôn trái tim của cậu.
“Miên Miên.” Tần Hành rời khỏi Giang Dữ Miên một chút, nhìn cậu. Đã lâu lắm rồi anh không nhìn thấy Giang Dữ Miên, lâu đến mức anh không tài nào phát hiện ra những thay đổi của cậu, ngoại trừ hình như có cao hơn hai ba xăng-ti-mét, tóc dài hơn một chút thì những cái khác đều không thay đổi gì. Giang Dữ Miên giống hệt lúc cậu bỏ đi tám năm trước, ở cùng anh trong phòng trọ cũ nát, trong căn phòng ấm áp chỉ có hai người bọn họ.
Bờ môi bị Tần Hành gặm cắn đỏ hồng của Giang Dữ Miên hơi hé, răng trắng mơ hồ lộ ra phía sau đầu lưỡi đỏ tươi.
“Tại sao em lại bỏ đi?” Tần Hành ngồi xổm ở trước mặt cậu hỏi: “Không phải em muốn đi Mỹ với anh à, em đi cái gì mà đi?”
Giang Dữ Miên hoang mang nhìn Tần Hành: “Chính anh không muốn em đi mà.”
Tần Hành khăng khăng phủ nhận: “Anh muốn đưa em đi cùng.”
Nhưng Giang Dữ Miên vẫn mang dáng vẻ không hiểu gì cả.
Tần Hành đại khái cũng rõ rồi, có nhiều lời với Giang Dữ Miên cũng vô dụng. Anh tóm lấy Giang Dữ Miên đẩy lên trên giường, đè lên.
Anh cũng biết anh như thế này không hề giống bản thân anh chút nào, quá lỗ mãng và xúc động, nhưng trong lòng anh đang có một ngọn tà hỏa, chỉ có thể nhờ người trước mắt này dập tắt. Giang Dữ Miên nợ anh tám năm, anh không làm cậu ở trong thư viện xem như là tốt lắm rồi.
Cảnh H bị cắt
Tần Hành sờ soạng cơ thể cậu từ trên xuống dưới vài lần rồi mới hài lòng đi vào trong phòng tắm xả nước, bế Giang Dữ Miên vào trong bồn tắm tắm rửa. Hơi nước vừa bốc lên, dấu đỏ bị khăn trải giường cọ trên lưng Giang Dữ Miên cũng hiện ra, cậu quá trắng nên dấu đỏ rõ ràng đáng sợ hơn. Tần Hành vô cùng đau lòng, anh trách mình quá lỗ mãng, hỏi Giang Dữ Miên tại sao không nói.
Giang Dữ Miên nói với anh về tình trạng chỗ đó: “Không đau lắm đâu.”
Không biết bồn tắm trong nhà nghỉ có sạch sẽ hay không nên Tần Hành cũng không dám để cho cậu ngâm lâu, vệ sinh một chút rồi bế cậu khỏi đó lau khô.
Anh đặt cậu xuống giường, ôm Giang Dữ Miên, ngón tay chen vào nhau.
Khi anh và cậu cộng lại đều hơn năm mươi tuổi thì anh mới có thể tìm lại bảo bối mà anh từng đánh mất.