Lúc Mã Úy nổi giận đùng đùng trở về nhà, Giang Dữ Miên đang xem phim trong phòng. Cậu xem một bộ phim cũ của Pháp, sắc phim xanh và tối. Lúc người anh hùng và mối tình đầu của hắn đang chuẩn bị hôn nhau thì cửa phòng bị Mã Úy mở ra.

“Giang Dữ Miên!” Tiếng mắng chửi của bà át cả nhạc phim: “Sao điểm của con lại thấp thế! Con có biết hôm nay mẹ đã mất mặt thế nào không!”

Hôm nay là lần đầu tiên Mã Úy tham gia họp phụ huynh cho Giang Dữ Miên. Giáo viên chủ nhiệm phải gọi ba bốn cuộc thì bà mới hủy lịch hẹn salon làm đẹp, sau đó tìm đến lớp con bà vào một giờ rưỡi chiều.

Lúc bà đến nơi, giáo viên đang báo cáo thành tích của học sinh với phụ huynh trên bục giảng. Mã Úy gõ cửa lớp, hỏi: “Thưa thầy, đây là lớp của Giang Dữ Miên đúng không?”

Thầy giáo nhìn bà, hất cằm về vị trí trống trong lớp rồi tiếp tục phân tích. Mã Úy đi giày cao gót bước vào lớp, ngồi xuống trong ánh nhìn của các vị phụ huynh.

Trên bàn là điểm thi tháng thứ nhất học kỳ một lớp mười một của Giang Dữ Miên. Bà nhìn từ trên xuống dưới, điểm cũng được, hơn 80, hơn 90. Cuối danh sách là thứ hạng: 49.

Mã Úy cảm thấy xếp hạng này có vẻ sai sai nên bà quay sang, khẽ giọng hỏi người ngồi cạnh mình: “Lớp này có bao nhiêu học sinh vậy?”

Vị phụ huynh kia vẫn đang chăm chú lắng nghe thầy giáo, cũng không thèm nhìn Mã Úy, đáp: “49.”

Mắt Mã Úy tối sầm lại, điểm số tối đa là 150.

“Có một vài học sinh…” Thầy giáo đang nói thì ngưng lại nhìn Mã Úy. Một vài phụ huynh khác cũng nhìn theo ánh mắt của anh ta: “… Tâm trí không tập trung cho việc học, mỗi ngày đều ở trên mây, tôi nghĩ trong chuyện này cũng do bố mẹ.”

Câu này là dành cho Giang Dữ Miên. Một vài phụ huynh bắt đầu xì xầm, Mã Úy cũng biết giáo viên đang ám chỉ bà nên mặt hơi nóng lên, trong lòng cũng thấy không thoải mái. Nhưng thầy giáo không chỉ dừng lại ở đó mà còn tiếp tục mắng Mã Úy hơn hai mươi phút nữa. Mã Úy chưa bao giờ cảm thấy tức giận thế này trong suốt cuộc đời, lúc giáo viên nhắc đến có một học sinh họ Giang ngủ trong lớp thì bà không thể chịu được nữa.

“Thời gian học tập trên lớp rất quan trọng, sau giờ học cũng vậy.” Giáo viên đột nhiên ngừng lại, tất cả mắt của phụ huynh đều hướng về giữa lớp học khi Mã Úy đứng dậy.

Mã Úy rất trẻ trung và xinh đẹp, tóc xoăn bồng bềnh, trang điểm tinh tế, dáng đi uyển chuyển, hoàn toàn không giống phụ huynh của một học sinh lớp 11.

Đương nhiên, sự thật là bà cũng không phải một bà mẹ đạt chuẩn.

“Thầy giáo…” Bà gật đầu với giáo viên, nói: “Tôi còn có việc phải đi trước.”

Sau khi bà rời khỏi lớp học thì về thẳng nhà, xả tất cả lên Giang Dữ Miên. Giang Dữ Miên ngồi yên nghe bà điên cuồng chửi rủa mình.

Trong phim, người phụ nữ hoảng sợ hét lên khi nhìn thấy bóng đen của cái cây. Mã Uy đang nói đến chuyện khoảng hai mươi tuổi mang thai Giang Dữ Miên mập mấy ký thì mạch suy nghĩ bị đứt đoạn, bà định túm lấy cái điều khiển từ xa bên cạnh ghế để tắt phim đi, nhưng Giang Dữ Miên đã đè tay bà lại. Cậu ngồi trên ghế, mặt không biểu cảm ngẩng lên nhìn Mã Úy.

Mã Úy bị ánh mắt u ám của cậu dọa, như thể có một cái gai kẹt trong cổ họng bà, mãi một lúc sau mới lắp bắp nói: “Sao con lại nhìn mẹ như thế? Mẹ, mẹ có bao giờ hại con không?”

Giang Dữ Miên không nói gì, chỉ nhìn Mã Úy chằm chằm. Mắt cậu rất giống Mã Úy nhưng con ngươi thì đen và to hơn, ánh mắt không có cảm xúc nhìn Mã Úy không hề chớp, như thể cậu muốn hút Mã Úy vào thế giới của riêng mình vậy.

Cảnh này đáng sợ đến mức Mã Úy phải lui bước, âm thầm rời khỏi phòng chiếu phim.

Bà bất an ngồi trong phòng khách một lúc, mãi cho đến khi chị Hương quét dọn vệ sinh trên lầu xong rồi đi xuống. Chị Hương là người giúp việc của nhà bà, thời gian ở cùng với Giang Dữ Miên còn nhiều hơn Mã Úy. Bà lo lắng hỏi chị Hương: “Sao bây giờ Miên Miên lại trở thành thế này? Mỗi ngày nó thường làm gì?”

Chị Hương cầm khăn lau chùi, không ngẩng đầu lên nói: “Cả ngày cậu ấy đều ở trong phòng chiếu phim, tối cũng không ra ngoài.”

“Điểm của Miên Miên thấp quá.” Mã Úy đang nói thì điện thoại rung lên, giáo viên gửi tin nhắn cho bà. Bà không muốn xem, nói: “Tôi có nên tìm cho nó một trung tâm luyện thi không? Tôi cũng không biết nữa.”

Chị Hương không biết phải trả lời ra sao, Mã Úy hỏi tiếp: “Chị Hương, chị có biết trung tâm luyện thi chỗ nào tốt không?”

“Tôi không biết nữa.” Chị Hương là phụ nữ lao động xuất thân từ một thị trấn nhỏ trên núi, chỉ biết có vài chữ, biết mấy chuyện này mới lạ đấy.

“Hay là tìm gia sư đại học nhỉ?” Mã Úy nghịch nghịch móng tay: “Hôm trước tôi gặp Jennifer, cô ta nói đã tìm gia sư riêng cho con gái mình, ba ngàn một tháng, mỗi tuần đi dạy vài buổi, cũng không cần phải dạy quá giỏi mà thành tích cũng tiến bộ nhanh thế. Là tôi thì tôi cũng muốn. Tuy nhiên không thể là con gái, sẽ dạy hư Miên Miên mất.”

Khi bà còn đang lải nhải thì chị Hương chợt nhớ ra một người, nói với Mã Úy: “Tôi biết một sinh viên đại học nổi tiếng đến từ làng tôi. Thằng bé đang học đại học S, không biết nó có nhận dạy gia sư không.”

“Đại học S à? Là hàng hiệu trong hiệu đó.” Mã Uý cảm thấy hào hứng: “Là nam hả?”

“Vâng.” Chị Hương hỏi: “Có muốn tôi hỏi cậu ấy hộ không?”

“Được.” Mã Úy thờ ơ nói: “Miễn có thể dạy Miên Miên thật tốt, bao nhiêu tiền tôi cũng trả… Hay là trả hẳn năm ngàn một tháng đi, hỏi nó có muốn dạy hay không.”

Mỗi ngày Tần Hành đều nhận rất nhiều cuộc gọi nhưng anh không ngờ nhất lại là cuộc gọi đến của Lâm Quế Hương.

Lâm Quế Hương là họ hàng xa của anh. Tiết Thanh Minh năm ngoái anh về quê tảo mộ cho cha mẹ thì tình cờ gặp người này. Bà cô này nói đang làm việc ở Thượng Hải với chồng, nghe thấy anh học đại học S thì muốn trao đổi số điện thoại cùng anh. Thời gian trôi qua hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên bà gọi đến dãy số này, bà hỏi Tần Hành có muốn kiếm tiền không. Tần Hành không khỏi nghi ngờ Lâm Quế Hương làm cho công ty đa cấp, nhưng bà lại nói chủ của mình đang cần tìm một gia sư đại học, lương tháng năm ngàn. Nếu Tần Hành nhận việc thì bà cô sẽ lấy 20%.

Tần Hành không suy nghĩ nhiều mà đồng ý luôn.

Anh có học bổng quốc gia hàng năm, còn có phương pháp kiếm thêm thu nhập khác nên tiền sinh hoạt mỗi tháng cũng cao hơn với bạn bè một chút. Nhưng anh là chủ tịch hội sinh viên trường, chi tiêu cũng nhiều, sang năm lại bắt đầu bắt tay vào nộp hồ sơ cho trường học nên tốn một khoản tiêu khá lớn, anh rất rất cần tiền.

Sau khi Lâm Quế Hương nói vắn tắt với anh về tình trạng của Giang Dữ Miên, Tần Hành hiểu rằng chủ nhà của bà cô này muốn anh dạy một học sinh cấp ba phản nghịch học hành chẳng ra sao, thậm chí không cần yêu cầu khác. Không yêu cầu phải cải thiện điểm như thế nào hay là phải dạy trong bao lâu, đây chẳng khác nào cho không tiền.

Ba ngày sau là ngày nghỉ Quốc Khánh đầu tiên, anh đến nhà Giang Dữ Miên.

Lâm Quế Hương ra mở cửa cho anh. Mã Úy không có nhà, bà ta đã đi biển cùng với cha ruột của Giang Dữ Miên, chắc phải nửa tháng nữa mới về. Nhưng mà trước khi đi, Lâm Quế Hương đã nhắc bà để tiền lương của Tần Hành lại.

Giang Dữ Miên vẫn yên lặng ở trong phòng xem phim như mọi khi.

Trước khi đi, Mã Úy nói rằng đã tìm gia sư rất đắt cho cậu, nhắc nhở cậu phải để ý một chút mà không biết cậu có nghe lọt tai không. Lâm Quế Hương lo lắng dẫn Tần Hành đến trước của phòng chiếu phim, chỉ vào bên trong.

Tần Hành mở cửa ra, phim vẫn đang chiếu, Giang Dữ Miên đang ngủ.

Anh bật đèn, tắt máy chiếu, nhìn cậu nhóc đang cuộn người trên ghế.

So với các học sinh cấp ba bình thường khác thì Giang Dữ Miên đẹp hơn nhiều. Mặt cậu lúc ngủ trông rất trẻ con, ngực phập phồng, ngủ rất say. Tóc cậu mềm và xoăn, nhuộm tông xám vàng gì đó, một học sinh ngỗ nghịch không đúng kiểu. Da cậu trắng, mặt sắc nét, lông mi dài nhìn như con lai, kiểu tóc cũng rất thời thượng, không xấu chút nào.

Tần Hành nhìn đồng hồ đeo tay, hai giờ chiều, ngủ trưa cũng phải đến giờ dậy rồi nên anh ra kéo màn cửa.

Trong phòng trở nên rất sáng, Giang Dữ Miên không thoải mái nhíu mày, từ từ tỉnh lại. Vừa mở mắt đã thấy một gương mặt con trai xa lạ trước mặt, cậu giật nảy mình, ngơ ngác nhìn chằm chằm Tần Hành.

“Xin chào, anh là gia sư của em, tên là Tần Hành.” Tần Hành giơ tay ra, mỉm cười muốn kéo cậu dậy.

Giang Dữ Miên nhìn anh một lúc rồi mặc kệ, cậu quay đầu mở máy chiếu, đứng lên muốn đi tắt đèn.

Anh giữ Giang Dữ Miên lại, hỏi: “Chúng ta học xong rồi lại xem được không?”

Giang Dữ Miên quay đầu trừng mắt nhìn anh: “Không.”

Giọng cậu rất nhẹ, ngữ điệu lạnh lùng, bờ môi gần như bất động.

Tần Hành cười cười: “Cũng được, nhưng đừng tắt đèn, cứ để thế mà xem.”

Anh ấn Giang Dữ Miên ngồi xuống, sức lực của Giang Dữ Miên không mạnh bằng anh nên cậu thỏa hiệp, lặng yên xem phim.

Tần Hành lấy tài liệu dạy học từ trong balo ra, ngồi cạnh Giang Dữ Miên, đọc bài tập toán cho cậu một cách máy móc như đang niệm kinh.

Đầu tiên Giang Dữ Miên không để ý đến anh, nhưng cũng xem phim không vào, mãi lâu sau, cậu không giữ nổi bình tĩnh mà ngắt lời Tần Hành: “Anh ồn quá.”

Tần Hành dừng lại, giơ sách giáo khoa ra trước mặt Giang Dữ Miên, nói: “Vậy chúng ta học đi.”

“Mẹ tôi cho anh bao nhiêu thì tôi cho anh bấy nhiêu, đừng nói nữa.” Giang Dữ Miên mất kiên nhẫn trả lời.

Tần Hành nghe vậy không khỏi nhíu mày trong lòng, ngoài mặt vẫn không hiện rõ sự khó chịu, chỉ cầm điều khiển bấm tắt âm thanh, kiên trì nói: “Chúng ta học xong rồi lại xem.”

Lúc nghiêm túc khí thế của Tần Hành rất mạnh. Giang Dữ Miên và anh nhìn nhau một hồi, cảm thấy cứ giằng co thế này cũng vô dụng, bèn cầm lấy quyển sách từ trong tay Tần Hành: “Anh giảng đi.”

Tần Hành thấy cậu phối hợp với mình, tự nhủ trong lòng rằng cậu học sinh này không khó dạy như tưởng tượng. Anh lấy bài tập toán lớp 11 đã chuẩn bị từ tối qua ra, hỏi: “Bây giờ em làm bài này trước được không?”

Giang Dữ Miên cầm đề lên, cầm bút nguệch ngoạc trên đó nửa tiếng, cuối cùng thành thật nộp giấy trắng: “Tôi không biết làm.”

“Tất cả đều không biết làm?” Tần Hành ra đề rất cơ bản, thậm chí còn có kiến thức cấp hai, Giang Dữ Miên không làm nổi khiến anh hơi ngạc nhiên: “Anh đã xem điểm của em, 80 điểm thì cũng phải biết làm một chút chứ?”

“Tôi chép bài.” Giang Dữ Miên nói: “Tôi cho đứa ngồi trước một ngàn một môn, chẳng qua giám thị nghiêm quá nên không chép được được mấy bài chính.”

Tần Hành khuất phục trước giọng điệu bình thản và thẳng thắn của Giang Dữ Miên, mãi sau mới thở dài: “Thôi được rồi, chúng ta bắt đầu từ đầu.”

Giang Dữ Miên lạnh nhạt gật đầu: “Ờ.”

Cậu dẫn Tần Hành vào phòng học, bới ra từ góc nào đó bộ sách giáo khoa lớp mười, trông dày dặn và mới cứng.

“…” Tần Hành miễn cưỡng tìm ra thứ tự, cầm cuốn trên cùng lên: “Học toán trước vậy.”

“Có phải anh muốn hỏi tôi sao lại thi đỗ trường A không?” Giang Dữ Miên quay đầu hỏi anh.

Tần Hành không muốn biết nhưng Giang Dữ Miên lại tiếp tục dùng giọng điệu lạnh nhạt nói: “Mua đấy, quyên góp không ít tiền.”

Giang Dữ Miên tự nhiên ngồi xuống bàn học, nói: “Mẹ không quan tâm anh dạy tôi bao nhiêu đâu, mẹ vẫn trả tiền thôi.”

“Chương thứ nhất: Tập hợp.” Tần Hành không trả lời, kéo ghế đến ngồi cạnh Giang Dữ Miên, lấy giấy bút ra cẩn thận giảng giải định nghĩa cho cậu.

Giang Dữ Miên cúi đầu nhìn Tần Hành, tựa như là đang nghe giảng, được một lúc thì đầu bắt đầu gật gà gật gù.

Tần Hành vừa cho ví dụ xong thì đầu Giang Dữ Miên gục xuống khuỷu tay anh. Anh dở khóc dở cười lắc lắc vai Giang Dữ Miên,  đỡ mặt toan nhấc đầu cậu lên, kết quả tay dính toàn nước miếng.

Có thể Giang Dữ Miên đã thức cả đêm qua, dưới mắt cậu có một quầng thâm xanh đen thật sâu. Miệng cậu mở ra, nước miếng theo đó chảy xuống, đúng lúc cho Tần Hành hết.

Tần Hành đặt đầu cậu ngay ngắn rồi lấy giấy ăn lau tay mình.

Giang Dữ Miên lấy lại được ý thức, mơ màng nhìn Tần Hành: “Học xong rồi à?”

“… Vẫn chưa.”

“Hôm nay… đến đây thôi nhé?” Giang Dữ Miên đứng dậy ngáp một cái, lảo đảo đi ra ngoài: “Tôi muốn đi ngủ.”

Tần Hành cũng đóng sách lại, đứng dậy nói: “Anh chờ em ngủ dậy.”

“Tôi sẽ ngủ tới ngày mai.” Giang Dữ Miên quay đầu lại nói: “Mấy ngày nữa anh hẵng đến.”

Nói xong thì lê bước ra cửa, vì không mở nổi mắt nên cụng đầu vào khung cửa, vang lên một tiếng “cộp” thật to.

Tần Hành đi qua xem, Giang Dữ Miên nhăn nhó xoa đầu mình.

“Tỉnh chưa?” Tần Hành cúi đầu gạt tóc cậu kiểm tra thì thấy bên thái dương đã có một cục máu bầm xuất hiện.

Giang Dữ Miên không nói gì, ngẩn người nhìn khung của, chờ đỡ đau một chút thì tiếp tục mạnh mẽ đi về căn phòng kia, còn chưa đi được hai bước đã bị một cánh tay kéo lại.

Mới quen nhau được có một tiếng rưỡi nên Tần Hành không để ý tới hành vi lãng phí sinh mệnh của Giang Dữ Miên lắm. Vốn dĩ anh là người dễ gần nhưng thấy dáng vẻ nửa sống nửa chết như vậy của cậu, tự dưng hơi cáu.

Tần Hành ấn Giang Dữ Miên ngồi xuống ghế: “Học xong một chương đã rồi mới được ngủ.”

“Tại sao chứ?” Giang Dữ Miên còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo về, tâm trạng cực kỳ tồi tệ, lạnh lùng mỉa mai Tần Hành: “Mẹ tôi tìm gia sư hay là tìm bố cho tôi không biết.”

Lâm Quế Hương vừa lau nhà xong, cầm hoa quả đi vào phòng học, thấy hai người đang giằng co thì vội vàng hòa giải: “Chuyện gì xảy ra thế, A Hành…”

Tần Hành ngẩng đầu nhìn Lâm Quế Hương, bà ta liền im lặng. Bà làm bảo mẫu vài chục năm nên ít nhiều cũng biết nhìn sắc mặt chủ, biết đâu là người có thể dây vào, đâu là người không.

Giang Dữ Miên làm mình làm mẩy với Tần Hành, không nói không rằng ném sách khắp nơi để chống đối.

Tần Hành nhặt sách về đặt trên bàn, đi ra cửa nhận lấy hoa quả của Lâm Quế Hương rồi đóng cửa phòng ngay trước mặt bà.

Giang Dữ Miên vừa mù quáng gây sự nên khi cửa vừa đóng, cả người co rúm lại. Cậu quay đầu hỏi Tần Hành đóng cửa làm gì.

“Đóng cho yên tĩnh.” Tần Hành bước tới, vừa đi vừa xắn tay áo lên.

Giang Dữ Miên còn tưởng Tần Hành muốn đánh mình, co rúm vai lại nhượng bộ: “Lúc nãy học đến đâu rồi?”

“Quan hệ phụ thuộc.” Tần Hành ngồi rất sát cậu, nhìn Giang Dữ Miên, tay nắm bả vai cậu không cho lui lại: “Làm một vài ví dụ mẫu đi.”

Ống tay áo của Tần Hành không hiện rõ nhưng vừa xắn lên một cái là đã thấy cơ bắp cuồn cuộn. Giang Dữ Miên nhìn mà nín thở, Tần Hành thấy cậu nhát gan thì dọa: “Dạy xong anh còn phải đi dạy tán đả nữa.”

Giang Dữ Miên giật mình, nghiêm túc nhìn vào ví dụ, ước gì Tần Hành mau mau đi về.

Tần Hành đã nắm được cách xử lý Giang Dữ Miên, những nhiệm vụ dạy học sau đó trở nên dễ dàng hơn nhiều. Đối mặt với một huấn luyện viên tán đả, Giang Dữ Miên không dám làm gì quá đà, làm xong bài tập chương một, sửa lỗi sai, rồi nhìn Tần Hành nói: “Anh đừng trễ dạy tán đả.”

Tần Hành kiểm tra kết quả của cậu xong thì cho cậu bài tập về nhà rồi nói: “Tối mai anh lại đến.”

Giang Dữ Miên miệng thì đồng ý nhưng trong lòng đang nghĩ xem mai nên đi trốn ở đâu.

Tần Hành nhìn là biết cậu đang tính toán cái gì, nói thêm: “Tốt nhất là em ở nhà chờ anh đến dạy.”

Câu này là nhắc nhở, không phải dọa nạt. Giang Dữ Miên nhìn Tần Hành cao to thế kia, ngoan ngoãn gật đầu.

Buổi dạy thứ hai, Tần Hành đến lúc sáu giờ tối. Tối qua anh cố ý không cạo râu, lúc chiều đi chơi bóng còn mặc áo bó sát, cả người trông rất dữ tợn.

Hôm qua Giang Dữ Miên bị anh dọa nên chạng vạng tối đã ngồi ngoan trong phòng khách, mở TV nhưng cũng không xem vào, nghe thấy tiếng cửa phòng mở thì đứng lên, nhìn theo Lâm Quế Hương ra mở cửa.

Chiều nay Lâm Quế Hương nấu cháo điện thoại với bạn nên nấu cơm muộn. Lúc Tần Hành đến thì nhà vẫn chưa ăn cơm. Bà ta mở cửa xong thì quay lại phòng bếp, bê ra món cuối cùng rồi cởi tạp dề, xin Giang Dữ Miên nghỉ, nói là có mấy chị em gái đến thành phố S chơi, bà muốn đi thăm họ.

Giang Dữ Miên cảm thấy Lâm Quế Hương ở đây cũng chả giúp được gì nên cho bà nghỉ.

Trước khi đi Lâm Quế Hương còn bàn giao lại cho Tần Hành: “A Hành, cháu thay cô chăm sóc Miên Miên, trông nó ăn cơm nhé.”

Tần Hành ngồi ở một bên bàn nghe bà ta nói chuyện giả trân, tỏ ra đồng ý, nói: “Vâng.”

Lâm Quế Hương cũng phát hiện người họ hàng xa này khác hoàn toàn với tưởng tượng của mình, nhưng mà bà vội đi ra ngoài nên đành giả vờ không hiểu gì, thay giày rồi chạy đi ngay.

Bàn ăn nhà Giang Dữ Miên không lớn, là bàn kiểu Tây cho sáu người ngồi. Bên trên bày những món ăn Lâm Quế Hương làm cho cậu: Một món mặn, một đĩa rau xào, trứng hấp, còn có một nồi cua hấp. Lâm Quế Hương rất qua loa, đến giấm chấm cua cũng không rót cho Giang Dữ Miên.

Giang Dữ Miên lại không đòi hỏi nhiều vậy. Cậu nghe thấy Lâm Quế Hương nhờ Tần Hành chăm nom mình thì nghĩ rằng Tần Hành sẽ thật sự thay bà chăm sóc cậu. Cậu ngồi suy tư một lúc mới hỏi Tần Hành ngồi cạnh mình: “Không phải ăn cua sẽ chấm giấm sao?”

Tần Hành bật cười: “Thế à?”

Giang Dữ Miên cầm một miếng chân cua, ngẩng đầu nhìn Tần Hành: “Thế giấm đâu?”

Tần Hành vô cảm nhìn cậu mấy giây rồi cuối cùng cũng thua, đi vào bếp lấy giấm cho vị tổ tông này.

Gần đây Lâm Quế Hương hay nấu cua cho Giang Dữ Miên ăn vì vào mùa này trong năm rất rẻ. Nhưng Giang Dữ Miên lại không biết ăn cua đúng cách, cậu gắp con cua, chấm vào giấm, nhai nhai mấy cái rồi nhè ra, như người ta ăn mía.

Tần Hành nhìn mà nóng mắt, bảo Giang Dữ Miên ngưng lại. Giang Dữ Miên đang ăn thì bị Tần Hành kéo cổ tay. Cậu ngơ ngác nhìn anh, không biết mình đã làm gì đắc tội với vị huấn luyện viên tán đả này. Tần Hành nắm chân con cua, giật nó khỏi tay Giang Dữ Miên rồi ném đi. Anh đi vào bếp tìm găng tay dùng một lần và kéo, sau đó đặt con cua trước mặt cậu rồi bóc cua cho Giang Dữ Miên xem.

Giang Dữ Miên hào hứng xem, Tần Hành cho cậu một miếng thịt cua. Cậu lấy về ăn, tiếp đó học theo Tần Hành vụng về bóc một miếng, mãi cũng nếm được vị thịt, cậu ngẩng đầu lên khen anh: “Cuối cùng anh cũng dạy cái gì đó hữu dụng.”

Tần Hành vừa bực vừa buồn cười, lấy ngón trỏ cốc đầu Giang Dữ Miên: “Em mau ăn đi, xong còn học.”

Giang Dữ Miên tủi thân che đầu, hỏi anh: “Lát nữa anh có phải đi dạy tán đả không?”

“Có chứ.” Tần Hàn tháo găng tay dùng một lần ra, ném vào thùng rác.

Giang Dư Miên giả vờ như quan tâm, nói: “Thế có phải rất vội không. Hay là anh đi trước đi, không trừ tiền đâu.”

Tần Hành mỉm cười từ chối: “Không cần, trung tâm tán đả chín giờ mới có lớp.”

“Làm gì muộn thế.” Giang Dữ Miên làu bàu.

“Sao?” Tần Hành gõ gõ bàn: “Em có hứng thú với trung tâm tán đả của bọn anh à? Muốn đi học không?”

Giang Dữ Miên vội vàng lắc đầu: “Không không.”

Tần Hành thấy Giang Dữ Miên đã ăn gần xong, bắt đầu chuyển sang câu giờ thì thu dọn bát đũa, để vào bồn rửa rồi lại bắt cậu đi vào trong thư phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play