Giang Dữ Miên lại lần nữa xây dựng cơ sở tạm thời trong căn nhà cậu đã ở hơn một năm. Nhà cây cho mèo đã được ship đến, cậu dọn ra một khoảng trống ở bên dưới cầu thang để lắp đặt.
Mỗi ngày, Tần Hành đi làm một chút rồi về nhà dẫn cậu đi dạo xem đồ trang trí nội thất vì Giang Dữ Miên nói nệm trong nhà này lâu quá rồi, cậu không thích. Tần Hành thì lại cảm thấy nhà ở được là được rồi, hơn nữa cách trang trí này anh nhìn nhiều năm như vậy cũng đã thành quen, thế mà trong chớp mắt đã thay đổi rồi. Nhưng Giang Dữ Miên nói gì thì là như vậy, chuyện quan trọng cũng không phải là những thứ này, mà là người mà anh mang về nhà.
Kỳ Dương hẹn nhiều lần, bảo Tần Hành đưa Giang Dữ Miên ra ngoài. Nửa tháng sau Tần Hành mới mở miệng, bảo Kỳ Dương tìm một nhà hàng ngon, khẩu vị hơi ngọt một chút, bởi vì Miên Miên thích ăn ngọt.
Kỳ Dương trợn mắt trừng anh một cái, rồi bảo trợ lý giúp hắn đặt ở một nhà hàng đồ ăn Quảng Đông có quang cảnh không tệ lắm.
Bởi vì Kỳ Dương mời anh ăn cơm, nên vào buổi chiều, khi còn cách nhân viên bình thường tan tầm khoảng hai tiếng, Tần Hành liền đi đến cửa phòng làm việc của Kỳ Dương như là chuyện hiển nhiên, nói hôm nay mình tan ca sớm, anh muốn đi đón Giang Dữ Miên.
“Bảo Giang Dữ Miên tự đi đến nhà hàng thì cậu ta chết à?” Kỳ Dương đập bàn.
Tần Hành nói: “Em ấy không thể chết, nhưng tôi thì có thể.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT