Nhà hàng tư nhân mà Trịnh Thư Vân đã đặt cách đó chỉ vài km, tuy nằm trong khu vực trung tâm thành phố nhưng lại rất tĩnh lặng, nhìn bề ngoài thì hẳn là một sân đình được bảo tồn từ thời dân quốc, lớp sơn màu đỏ son ở chân tường đã phai màu, lớp gỉ trên tay gõ cửa loang lổ, tất cả đều có dấu vết của năm tháng, nhưng lại khá phù hợp với tính tình điềm tĩnh của Trịnh Thư Vân.
Mùa hè, ngày thường dài hơn đêm, gần bảy giờ mà tàn dương vẫn chưa tan, dưới sự dẫn dắt của phục vụ, hai người bước vào cánh cổng đơn sơ kẽo kẹt, ngồi xuống một chiếc ghế dài trong đình.
Hai bên là đá tảng giả núi, nước chảy róc rách, trong đầm nước thỉnh thoảng tản ra vài luồng sương trắng sữa, cũng không biết vì lí do gì, một chút không khí oi bức mùa hè cũng không thâm nhập được vào đây, cũng chẳng hề thấy một con muỗi nào, không gian ăn uống rất dễ chịu.
Còn nhớ trước năm mười tám tuổi, Bùi Nam vẫn còn là một tiểu thiếu gia không lo cơm ăn áo mặc, phiền não duy nhất trong cuộc sống chính là Trịnh Thư Vân, thường xuyên cùng Dương Kỳ lui tới những nơi đốt tiền như này.
Nhưng từ sau khi trưởng thành, vì chống lại số mệnh kế thừa gia nghiệp, bị buộc phải tự lập về tài chính, mỗi khi nhìn thấy những thứ này, chỉ cảm thấy xa hoa, lãng phí.
Sau khi nhân viên phục vụ lên đồ ăn xong rời đi, Trịnh Thư Vân đẩy một cái hộp hình phẳng dài về phía Bùi Nam.
Bùi Nam cầm trong tay suy nghĩ một chút, rất nhẹ, liền hỏi: “Gì vậy?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT