Nếu không phải do bản thân Doanh Mộ Thiên thì là do Kinh Hoàn thích như vậy, hắn không thể bị những người khác ảnh hưởng. Đúng là Kinh Hoàn thích động vật nhỏ có lông tơ, tuy rằng hắn chưa từng thử năng lực biến thành động vật của mình, nhưng có lẽ rất đáng để thử một lần?
Doanh Mộ Thiên lặng lẽ mưu đồ xấu xa ở một bên, còn Kinh Hoàn thì đã nhìn về phía hai cô gái kia.
“Mau rời khỏi đây đã, hẳn là mọi người cũng đã phát hiện càng lúc càng có nhiều tiếng động nhỏ xung quanh đây, đúng là số lượng động vật đã tăng lên rồi, chúng ta rời xa ngọn núi này trước.”
Nói xong, cậu ra hiệu cho Vu Hạm leo lên lưng mình. Vu Hạm vội vàng từ chối: “Không được không được, anh mang thai mà, làm sao có thể cõng vật nặng được, tôi sẽ nhờ chị Như…”
Cô ta còn chưa nói xong, Doanh Mộ Thiên đã bước đến, quay người nửa ngồi xổm xuống, lạnh nhạt chừa cho cô ta một bóng lưng. 
Vu Hạm: “…”
Suy nghĩ của Doanh Mộ Thiên rất đơn giản, chắc chắn Kinh Hoàn sẽ không ghét loài người, thỉnh thoảng cậu còn sẽ ra tay giúp đỡ loài người, vậy thì dĩ nhiên là hắn cũng không thể thờ ơ với loài người quá. Nhưng hắn có thể thay đổi tư tưởng không đồng nghĩa với việc Vu Hạm tình nguyện để hắn cõng. Vừa nhìn là biết ngay, ngoại trừ Kinh Hoàn ra, anh đẹp trai này không liếc nhìn ai khác này không phải kiểu người quan tâm thật lòng đến người khác, trong mắt hắn, có thể cô ta chỉ là một cái bao chờ được khiêng lên thôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play