Diện tích vùng núi của đảo nhỏ trên biển này cực kỳ lớn, rừng cây vô biên mênh mông như là đi không đến cuối. Kinh Hoàn vịn vào thân cây nghỉ ngơi, cậu nhíu mày nói: “Cả khu rừng này đều là rừng rậm ôn đới.”
Vu Hạm: “Rừng rậm ôn đới thì sao?”
“Trong rừng rậm ôn đới, đa số cây cối đều là những loài cây rụng lá như cây phong, cây bạch dương, cây tùng. Chúng nó không thể cung cấp thức ăn được, suốt dọc đường vừa rồi, tôi chỉ thấy một cây hồng không sai quả.”
“Vậy, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”
“Trước mắt nếu chỉ ăn thịt để sống sót thì không thành vấn đề, tới lúc đó chúng ta đến bờ biển xem có thức ăn gì không. Ồ? Có người?” Kinh Hoàn dừng bước nhìn qua.
Dưới sườn núi có hai người đang ra sức đi lên trên, trên cổ tay bọn họ đeo dây màu vàng. Đỏ xanh vàng, bây giờ đã có ba đội xuất hiện, e rằng trên ngọn núi này có hơn hai mươi người chơi.
Hai người chơi đeo dây vàng đều là nam, cách trốn chạy cũng là lén lút theo tiêu chuẩn người chơi, bọn họ đi không bao lâu thì thấy được đám người Kinh Hoàn đang đứng ở sườn núi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT