Hạ Viễn Quân cúi đầu xem kỹ, cáo nhỏ trong lòng hắn đúng là hơi nhỏ, ngoại trừ mấy chiếc đuôi to sụ trắng tinh ra thì kích thước chỉ ngang bằng một con mèo, thậm chí còn chưa bằng được mấy con cáo trưởng thành bình thường.
Hắn ôm hồ ly nhỏ vào ngực rồi cúi đầu nhặt nhạnh mớ quần áo vương vãi trên thảm.
Toàn thân Kỳ Trạch được mấy cái đuôi bao bọc, nghe thấy tiếng động mới tò mò ti hí mắt qua khe đuôi nhìn ra ngoài, đúng lúc trông thấy tay Hạ Viễn Quân đang nhặt quần dài và quần lót của mình lên, mặt mũi cậu lập tức nóng bừng vội vàng trốn vào chỗ cũ.
Quần áo được đặt xuống phát ra tiếng vang sột soạt, bấy giờ Kỳ Trạch mới chậm chạp nhận ra toàn thân mình phủ đầy lông, cho dù mặt có đỏ thì người ngoài cũng không nhìn ra được, cuối cùng mới chịu gạt đuôi qua một bên lộ hẳn mặt ra ngoài.
Hơn hai mươi năm làm người nhưng mới chỉ là ngày đầu làm cáo, đương nhiên cậu không quen với việc mình có đuôi, lại còn không chỉ một cái nên chẳng biết làm sao khống chế chúng nó, vài chiếc còn vô tư phất thẳng lên mặt Hạ Viễn Quân.
“…” Mất mặt quá, Kỳ Trạch lại muốn trốn thành một cục cho xong.
Đương nhiên Hạ Viễn Quân sẽ không vì thế mà tức giận, cũng không cười trêu cậu mà cố gắng khống chế lực tay thật nhẹ nhàng, vuốt ve đuôi để trấn an Kỳ Trạch thả lỏng lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play