Tuy Ôn Uyển đã được xuất viện nhưng tạm thời còn chưa thể đi đứng như bình thường, phải chống nạng. Dưới ống kính camera cô nàng vẫn xinh đẹp như cũ, lại nhờ bị thương nên thậm chí còn có thêm một hai phần yếu ớt mong manh. Ngược lại cả tinh thần lẫn khuôn mặt cô đều toát lên vẻ cứng cỏi tương phản rất khó khiến người ta chán ghét.
Lúc mới bước vào nhà, là một người bạn đã đỡ cô lên lầu, người của chương trình cũng tỏ vẻ nếu Ôn Uyển muốn xuống cầu thang có thể nói một tiếng để bọn họ hỗ trợ.
Ôn Uyển gật đầu cảm ơn, lướt mắt nhìn phòng ngủ nam đang đóng chặt cửa một cái rồi quay về phòng mình nghỉ ngơi.
Mà ở trong căn phòng khóa trái kia, Kỳ Trạch đang luyện tập cách thu phóng hai lỗ tai thú của mình. Giữa trưa nay cặp tai của cậu lại lộ ra ngoài, làm Hạ Viễn Quân thích thú xoa bóp mất một hồi lâu mới đồng ý giúp cậu thu hồi nó lại.
Kỳ Trạch tự cảm nhận dòng khí được hắn dẫn vào cơ thể rồi học hỏi bắt chước theo, dù sao cũng là yêu quái giống nhau, cách khống chế yêu lực hẳn là tương tự nhau thôi.
Chứng kiến cặp tai lông xù biến mất, Hạ Viễn Quân nhìn gương mặt tươi cười tràn đầy thành tựu của Kỳ Trạch mà cũng vui lây, bất giác đến cuối còn nhận ra một tia nuối tiếc nho nhỏ. Đột nhiên hắn lóe lên một ý nghĩ, bèn liếc ra phía sau cậu một cái, giả vờ thuận miệng nhắc: “Hay là cũng học cách điều khiển đuôi luôn đi?”
Kỳ Trạch đang hào hứng tự tin ngập trời, vừa định thốt một tiếng “Được” mới nhớ ra đuôi mình mọc ở chỗ nào, liền ngượng ngùng liếc Hạ Viễn Quân. Cậu có nhiều đuôi như thế, cho dù chỉ lộ mỗi một cái đã không thể mặc quần rồi, bây giờ chẳng lẽ bắt cậu cởi quần luyện tập điều khiển đuôi luôn sao? Thật, thật là…

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play