Edit: Ha
Cố Giai Mính đứng bên cạnh Đặng Hưng, ảnh đế híp mắt đánh giá đối phương một chút, trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người đặc biệt lễ phép cúi đầu: "Xin chào tiền bối!”
Đặng Hưng ngẩn người, sắc mặt nhất thời tối sầm lại.
Theo đạo lý mà nói, anh đúng là tiền bối của Cố Giai Mính, nhưng từ địa vị hiện tại mà nói, Cố Giai Mính rõ ràng cao hơn anh không phải chỉ một đẳng cấp, nếu Đặng Hưng lớn tuổi, làm tiền bối, nhận lễ này cũng không có gì, nhưng vấn đề là, anh so với Cố Giai Mính không lớn hơn mấy tuổi.
Trên tư liệu đối ngoại của Cố Giai Mính, hắn ra mắt năm 22 tuổi, năm nay vừa vặn 27 tuổi, Đặng Hưng cũng chỉ 33 tuổi. Nếu hiểu chuyện, khẳng định phải đứng lên trả lễ, nhưng trước kia Đặng Hưng vẫn đè ép Cố Giai Mính, trong lòng chướng mắt cái dạng "bán mông", người trẻ tuổi trèo lên, hơn nữa bị Cảnh Kiều Kiều chèn ép như vậy, tính tình thiếu gia vừa lên, hắn cũng muốn tranh khẩu khí.
Trợ lý của Đặng Hưng mặt đã trắng bệch, biết Đặng Hưng và Cố Giai Mính có khúc mắc, cũng biết tính tình Đặng Hưng, vì thế người đại diện đặc biệt dặn dò hắn, bảo hắn coi trọng vị gia này, hiện tại Cố Giai Mính cũng không phải như lúc trước vừa mới ra mắt, có thể tránh được đối phương liền tránh đi, ngàn vạn lần đừng gây phiền toái. Nhìn tình huống trước mắt, tránh là không có khả năng.
“Hưng ca, Mính ca chào anh kìa!” Trợ lý sốt ruột thúc giục một tiếng.
Đặng Hưng hít sâu một hơi, vừa định nén giận phản ứng lại, Cố Giai Mính quay đầu bỏ đi.
Lần này, ánh mắt mọi người ở đây nhìn Đặng Hưng đều không đúng, thật kiêu ngạo a, ảnh đế đang hồng cúi chào ngươi cũng không trả lời, trong nhà có tiền rất giỏi a!
Đặng Hưng lời vừa định ra miệng cứ như vậy bị nghẹn trở về, ngực đều nghẹn lại.
Cảnh Kiều Kiều cười tủm tỉm kéo cái ghế kia sang một bên, từ bên cạnh lại kéo một cái mới, vỗ vỗ lưng ghế nhiệt tình mời Cố Giai Mính: “Ngồi đây ngồi đây! Hãy để chị đây nhìn khuôn mặt của em! Ah ~ ~ khuôn mặt Trà Trà của chúng tôi thực sự là 360 độ không góc chết, đẹp trai! ”
Cố Giai Mính ngồi xuống, cười tủm tỉm khoát tay áo với Đặng Hưng, “Tiền bối, ngày sau của chúng ta còn dài...”
Đặng Hưng há miệng, muốn nói chuyện gì cũng không nói ra. Đặng Hưng: “...”
Cho nên nói, Cố Giai Mính vẫn chán ghét như trước!
Trợ lý Giả lại thêm cho anh một hàng nến, Cố Giai Mính chưa bao giờ tính kế ai, làm việc cũng là muốn làm là làm ngay, không có kế hoạch gì. Nhưng thỉnh thoảng hắn nhảy ra ý xấu tự nhiên khiến người ta trở tay không kịp, bởi vì chính hắn có thể cũng không biết mình làm như vậy sẽ sinh ra hậu quả gì.
Trước khi anh Mính chúng ta mất trí nhớ có thể là một lão yêu quái.
Khủng khiếp!
Chờ Cố Giai Mính trang điểm xong, đội mũ trùm đầu, một quý công tử nhẹ nhàng như ngọc nhất thời xuất hiện trước mặt mọi người, Chung Ly Thiều trong kịch bản xuất thân thế gia, lúc trước bụng đầy kinh văn lại chỉ thích ngâm thơ vẽ tranh, diện mạo có thể so với Phan An, tuấn mỹ vô song, thường xuyên khiến vô số tiểu thư quan gia vì hắn tranh giành tình cảm, khi không gia nhập tiểu phân đội Dực vương, chính là một công tử hăng hái.
Cố Giai Mính đứng lên, vung ống tay áo lên, cẩm y màu trắng vẽ ra một đường cong duyên dáng trên không trung, một tay dừng sau thắt lưng, tay kia nhẹ nhàng nâng lên, động tác thuần thục dị thường, không nhớ ra đã làm từ khi nào, lại luôn cảm thấy không có khuyết điểm gì.
Stylist lúc này đưa cho hắn một cái quạt gấp xương ngọc.
Cố Giai Mính mỉm cười kéo ra một tiếng, trên mặt quạt màu trắng dùng mực đen đậm viết một chữ to: Ngạo!
"Chậc! chữ này còn không đẹp bằng chữ tôi viết." Cố Giai Mính rất thích bình luận một câu, về phần vì sao hắn lại viết chữ bút lông rất đẹp, hắn đã quên mất.
Cảnh Kiều Kiều vui vẻ lấy điện thoại di động của mình ra, "Dừng nói chuyện, chụp một tấm rồi nói sau!”
Cố Giai Mính tính tình tốt mặc cho cô quay chụp, trước khi bị gọi đi còn la hét quay xong gửi cho hắn một phần, hắn muốn đăng weibo.
Cảnh đầu tiên chính là lần đầu tiên Dực Vương và Chung Ly Thiều gặp mặt, đạo diễn Vương rất nghiêm túc nói với bọn họ: "Quay cảnh đầu tiên hai người gặp mặt, Dực Vương đã sớm nghe nói tài hoa của Chung Ly Thiều, lúc này đây chẳng qua chỉ là một phép thăm dò mà thôi, lời thoại đều nhớ kỹ chưa?”
Cố Giai Mính gật gật đầu, nghi hoặc nhìn bốn phía, “Cảnh đầu tiên chính là của hai chúng tôi? ”
Vương Đạo mặt lạnh lùng, "Cậu có ý kiến gì không?”
Cố Giai Minh khó hiểu hỏi: "Không có nữ chính?”
Tuy rằng phân cảnh của nữ chính đặc biệt ít, nhưng cũng là một nữ chính, Trịnh Học Thiệu đã sớm dạy cho hắn một đạo lý: không nên cướp phân cảnh của người khác, đặc biệt là phân cảnh của phụ nữ, nếu không sẽ rất dễ bị người ta ghen ghét.
Đạo diễn Vương ho khan một tiếng, sờ sờ cặn râu của mình, "Có, nhưng phân cảnh không nặng, từ giờ trở đi cậu đã không còn là nam hai nữa, trải qua phân tích của nhân viên chuyên nghiệp, tôi phát hiện bộ phim này có hai nhân vật chính càng có thể khiến khán giả đồng cảm.”
“Lần này nhân vật vị hôn thê của cậu cũng bị hủy bỏ, tôi nghĩ rồi, bộ phim này vốn lấy hai chữ quyền mưu làm chủ đề, quay một bộ phim lớn kiến quốc lập nghiệp, có nữ nhân ngược lại làm cho cốt truyện trở nên nữ nhi tình trường, như vậy trái với ý định ban đầu của chúng ta." Ông chú biên kịch đẩy mắt kính gọng đen của mình, rất nghiêm túc nói thêm với mọi người: "Chung Ly Thiều đối với nữ chính cầu mà không được, như vậy càng thêm bi kịch cho nhân vật này, càng có thể khiến cho khán giả cộng hưởng.”
Cố Giai Mính hoàn toàn biến thành một bi kịch: "..." Thật sự rất không hiểu đám người các anh, nói chuyện giống như thả hai đá chân, lúc ấy rất vang, vang xong sẽ không có động tĩnh gì.
Mặc tổng đã an bài nhân sĩ chuyên nghiệp đến giao tiếp với Vương đạo diễn, sớm tan tầm chấp hành chức trách của một người chồng, một người cha, đón Mặc Trạch Dương về nhà, để thư ký toàn năng mua đồ ăn đưa tới đây, muốn đem tủ lạnh trong nhà lấp đầy, hơn nữa an bài đầu bếp nấu một bữa cơm tối thịnh soạn đưa tới.
Bởi vì Mặc tổng cũng không biết nấu cơm.
Mặc Trạch Dương cưỡi xe đạp của nhóc, chân ngắn đạp một cái, trái trượt phải trượt tiến về phía trước lui về phía sau, tốc độ nhanh vút, xuyên qua phòng khách và ban công tầng một, còn có thể xoay tròn một trăm tám độ, chơi đến khí thế bừng bừng. Tan tầm sớm không thể không mang công việc về nhà làm, Mặc tổng vừa mới xem mấy trang liền cảm thấy trên đùi đau một chút, cúi đầu nhìn, đối diện với một đôi mắt to vô tội.
Bạn nhỏ Mặc Trạch Dương lúc lướt đi xảy ra chút ngoài ý muốn, đụng phải cái bắp chân thon dài của cha ruột.
Biết mình làm sai, bạn nhỏ Mặc Trạch Dương vẫn rất dũng cảm thừa nhận, “Xin lỗi, tôi không cố ý.”
Mặc tổng mỉm cười sờ sờ cái đầu nhỏ của con, "Đi chơi đi.”
Mặc Trạch Dương chớp chớp mắt, quay xe trượt đi, hôm nay cha ruột đón mình về nhà hình như không phải chán ghét như vậy. Nếu như điểm cao nhất là một trăm điểm, hiện tại miễn cưỡng cho ông một điểm, không sợ ông kiêu ngạo.
Hai phút sau, Mặc tổng liền nghe một tiếng rầm, sau đó lại "Oa!" Một tiếng kêu sợ hãi.
Thái Sơn áp đỉnh cũng không đổi sắc, Mặc tổng trong lòng lộp bộp một tiếng, ném báo cáo xông về phía phòng bếp, bạn nhỏ Mặc Trạch Dương ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt bối rối nhìn nước sốt cà chua bị ném thành hình hoa loa kèn, ngẩng đầu nhìn Mặc Uẩn Tề, ủy khuất bĩu môi, hoảng sợ, còn không dám khóc.
Mặc tổng bất đắc dĩ ôm con trai lên, nhìn thấy khuôn mặt giống như mình khi còn bé ở trước mặt mình nước mắt lưng tròng, cảm giác trong lòng vẫn rất vi diệu. Một tay ôm Mặc Trạch Dương, tay kia vặn mở ống nước, rửa sạch bàn tay nhỏ bé dính sốt cà chua, Mặc tổng dứt khoát đem công việc đặt ở một bên, ôm con trai vào trong ngực, chuyên tâm dỗ dành đứa nhỏ.
Anh nghiêm túc đề nghị: "Chúng ta có thể chơi một trò chơi nhỏ không? Vừa chơi vừa chờ ba về nhà.”
Mặc Trạch Dương trừng mắt, nước mắt còn chưa chảy ra, lại nghẹn trở về, đôi mắt to ướt sũng giống như trân châu đen xinh đẹp, hiển nhiên, nó cảm thấy hứng thú.
Mặc tổng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, nghiêm túc nói: "Đây là một trò chơi mà nam tử hán mới có thể chơi.”
Mặc Trạch Dương gật gật đầu, cảm thấy hứng thú bừng bừng!
Mặc tổng thâm trầm nói: "Từ giờ trở đi, ngồi xuống, bất động, ai động thì thua.”
Mặc Trạch Dương bĩu môi, giá trị hứng thú lập tức liền giảm xuống, ánh mắt nhìn cha nó một chút cũng không che dấu: khinh bỉ!
Đứa nhỏ giơ tay sờ sờ trán Mặc tổng, nghiêng đầu khó hiểu hỏi: “Không phải ông phát sốt chứ? ”
Nóng đầu?
Những người chơi loại trò chơi này có chỉ số IQ thấp như thế nào?
Mặc tổng bị con trai khinh bỉ: “...”
Mặc Trạch Dương dụi dụi mắt, quyết định vẫn tiếp tục cưỡi xe của nhóc.
Mặc tổng bị con trai vứt bỏ: “...”
Mặc Trạch Dương đi một vòng trở về, đột nhiên ngây thơ hỏi: "Có phải ông có rất nhiều tiền phải không? Tôi có thể mua rất nhiều thứ không?”
Mặc tổng cuối cùng cũng cùng con tìm được đề tài chung, cúi đầu khí định thần nhàn hỏi: “Con muốn cái gì? ”
Mặc Trạch Dương đôi mắt sáng bóng: “Ông có thể mua một con gấu trúc để nuôi không?”
Mặc tổng lại trầm mặc.
Mặc Trạch Dương cũng trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên liền "hiểu", cha nhóc thật sự không phải rất có tiền, ngay cả một con gấu trúc con cũng không mua nổi.
Mặc tổng nhìn ánh mắt nhỏ bé của con trai từ chờ mong đến điềm nhiên rồi lại đồng tình, lòng mệt mỏi xoa xoa trán, đã đến lúc đổi chuyên gia nuôi dạy con.
Lúc Cố Giai Mính về đến nhà, bữa tối đã được bày lên bàn, Mặc Trạch Dương cưỡi xe nhỏ chạy tới chạy lui, trước sau như một tên lửa tinh lực tràn đầy, Mặc tổng lo lắng đi theo phía sau, nửa bước không dám rời.
Nhìn thấy một màn trước mắt này, trong lòng Cố Giai Mính đột nhiên chảy qua một dòng nước ấm, một trái tim treo lơ lửng một đường, đột nhiên rơi xuống.
Về đến nhà là có thể nhìn thấy con trai, còn có cơm ăn, Cố Giai Mính cảm động sắp khóc, đây chính là hạnh phúc có phải hay không? Thế nhưng, nợ Mặc Uẩn Tề hình như càng ngày càng nhiều, nếu hắn trả không hết, có phải cả đời cũng chỉ có thể làm yêu tinh hay không?
"Ba ba~"Mặc Trạch Dương vui vẻ nhào tới, ôm lấy đùi Cố Giai Mính, trong nháy mắt sau đó đã bị Cố Giai Mính ôm lấy, ôm vào trong ngực cọ cọ, hai người vui vẻ hôn mặt trái lại hôn mặt phải, thế nào cũng hôn không đủ. Từ khi Cố Giai Mính đi ra ngoài quay phim, đây là lần đầu tiên Mặc Trạch Dương được đón về nhà sớm như vậy, tiểu hài tử hưng phấn đều muốn nhảy cao.
Mặc Uẩn Tề nâng khóe miệng với Cố Giai Mính, ôn hòa nói: "Về phòng thay quần áo, rửa tay ăn cơm.”
Cố Giai Mính theo bản năng gật gật đầu, đáy lòng nhảy ra một hàng chữ lớn: Vợ tôi thật hiền tuệ!
Không!
Cố Giai Mính vội vàng lắc đầu, lắc đi ý niệm vớ vẩn này, hắn mới không thể dây dưa không rõ với nhân loại yếu ớt, hắn là yêu muốn tu thành chính quả!
Sau khi ăn no một bữa, Cố Giai Mính đi tắm rửa, nằm nghiêng trên sofa, nhìn Mặc Trạch Dương nhảy tới nhảy lui trên sofa như một con sóc nhỏ, hắn lười biếng nói với Mặc Uẩn Tề đối diện: "Hôm nay ngày đầu tiên bắt đầu công việc, không quay mấy cảnh liền xong việc, ngày mai bắt đầu chính thức quay phim, tôi trở về khẳng định không sớm như vậy, sau này cơm chiều hai người không cần chờ tôi nữa.”
Cố Giai Mính nằm nghiêng, bộ đồ ngủ rộng thùng thình buông lỏng, lộ ra nửa xương quai xanh tinh xảo. Cổ trắng nõn nhẹ nhàng ngửa ra sau, phác họa một đường cong duyên dáng. Bản thân Hồ tộc mang theo một loại mị lực độc đáo, tư thế lười biếng này của hắn, toàn thân đều viết hai chữ câu dẫn.
Không giống hồ ly tinh nữa, cũng là hồ ly tinh câu người.
Mặc tổng ngồi đối diện rất hoàn mỹ tiếp nhận tín hiệu của hắn, đây chính là quyến rũ.
Giống như năm năm trước đây, tất cả mọi người đang kêu lên: Không ăn tôi, anh không phải là một người đàn ông!
Mặc Uẩn Tề đánh giá hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt dần dần trầm xuống đáp một tiếng: "Được.”
Bị ánh mắt này đảo qua, Cố Giai Mính vốn lười biếng không còn xương cốt đột nhiên run lên một chút, cảnh giác nhìn chung quanh: Có phải có người muốn hại tôi không?
Lúc này Cố Giai Mính quay đầu, đang nằm sấp trên sofa vểnh đầu nhìn, phát hiện đối phương đi lấy nước, giơ tay lên nói: "Tôi cũng muốn uống!”
Để cho đối phương rót một ly nước, sẽ không nợ nhân quả gì chứ? Cố Giai Mính yên lặng cân nhắc một chút, cảm thấy mình nên để lại chút tiền cho đối phương, coi như là tiền đón con làm bảo mẫu, giống như hắn tiêu tiền thuê Giả Xuyên, thế giới loài người luôn dùng tiền để mua bán, ai cũng không nợ ai.
Kế hoạch này là khả thi!
Không có gì sai với điều đó!
Khen ngợi sự khôn khéo của bạn!
Mặc tổng bưng hai ly nước trở về, trực tiếp ngồi bên cạnh Cố Giai Mính, Cố Giai Mính cũng không thèm để ý, vui vẻ nằm sấp uống xong, đưa ly về.
Mặc Uẩn Tề ngẩn người, nhất thời không kịp phản ứng.
"Cốc, đặt trở lại." Cố Giai Mính nhét ly vào trong tay Mặc tổng, rất không khách khí sai khiến nói.
Nhìn ly nước trong tay, khóe miệng Mặc Uẩn Tề giật giật, vỗ lên thắt lưng Cố Giai Mính một cái, muốn cùng hắn nói chuyện một chút: "Cuộc sống bình thường của em chính là như vậy sao?”
Cố Giai Mính quay đầu trừng mắt: “Anh đánh tôi? ”
Mặc tổng đứng lên, muốn trở về cất cốc, nghe thấy lời này bất đắc dĩ hỏi: "Đây là đánh em?”
Cố Giai Mính lúc này phản ứng lại, a! Nhân loại yếu ớt này lại đùa giỡn lưu manh với hắn! Hắn nghĩ mình còn có thể bị lừa sao? Còn có thể coi như vui vẻ cao hứng nhào tới ôm đối phương lăn lên giường sao? Hắn khi đó là ngây thơ ngây thơ, hiện tại cũng sẽ không ngốc như vậy!
Thật nghĩ hắn không dám lưu manh trở về?
Loại tật xấu này không thể quen!
Vì thế Cố Giai Mính rất khí phách sờ lại.
Sờ mông. Uy dũng!
Ngươi dám sờ thắt lưng ta, ta liền dám sờ mông ngươi, siêu khí phách!