Edit: Ha
“Kỹ năng diễn xuất của Cố Giai Mính vững vàng, trong quá trình quay phim, khả năng tạo cảm xúc khiến tôi cảm thấy kinh ngạc. Anh ấy là diễn viên trời sinh, có vài thứ cần không ngừng học hỏi không ngừng mài giũa, nhưng anh ấy sinh ra đã có. Hơn nữa khắc khổ nghiêm túc, trong giới trẻ hắn là người chuyên nghiệp nhất mà tôi từng gặp qua, điểm này ít người theo kịp. “Trong video, ông chú trung niên đội mũ lưỡi trai vẻ mặt nghiêm túc khen ngợi, trên khuôn mặt nghiêm túc hiếm khi lộ ra vài phần ý cười.
Phóng viên vừa thấy ông có tâm tình tốt, vội vàng truy hỏi: “Nói như vậy đạo diễn Vương rất thưởng thức Cố Giai Mính? Trên mạng có tin đồn, bộ phim truyền hình tiếp theo của đạo diễn Vương muốn hợp tác với Cố Giai Mính, là thật sao? “
“Tôi thực sự đánh giá cao người thanh niên này, hy vọng anh ta có thể trong vòng này ngày càng tiến xa, bất cứ lúc nào cũng có thể bảo trì tâm tính hiện tại. Về phần hợp tác…” Vương đạo ho khan một tiếng, trên mặt đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh cùng nghiêm túc ngày xưa, nói chuyện cũng có lãnh ý cự tuyệt người ngoài xa ngàn dặm, tóm lại là vẫn không dễ đối phó như trước, “Chuyện này còn phải bàn bạc, tôi cự tuyệt trả lời.”
Trịnh Học Thiệu tắt video đã phát xong, đẩy cặp kính treo lên sống mũi, nghiêm túc dặn dò Cố Giai Mính: “Có thể làm cho đạo diễn Vương ngoan cố nói ra những lời như vậy, cậu thật sự là may mắn ba đời, cậu phải chia sẻ weibo, cảm ơn người ta cho tốt vào.”
Nếu như nghệ sĩ khác, khẳng định không cần người đại diện như anh quan tâm như vậy, nhìn thấy cơ hội biểu hiện tốt như vậy, đã sớm kích động nhào tới ôm đùi điên cuồng gọi baba. Phải biết rằng, Vương đạo rất có danh tiếng trên trường quốc tế, hơn nữa tính tình cổ quái, nổi danh không dễ nói chuyện, có thể làm cho hắn mở miệng vàng khen ngợi như vậy, người bình thường đều phải cảm thấy tam sinh may mắn, hảo hảo cảm tạ, thuận tiện làm quen.
Nhưng Cố Giai Mính không được, nhân tình thế thái không nói rõ với cậu, cậu sẽ không biết xử lý như thế nào, có đôi khi nói cho cậu biết chút chuyện nhưng không nhìn chằm chằm cậu làm, lát sau cậu ta đã quên mất. Ngoại trừ diễn xuất và ăn uống vô cùng thông minh và tích cực, những lúc khác đều mơ hồ không rõ.
Lúc này chính là giờ cơm trưa, Cố Giai Mính đang chụp một bộ ảnh cho tạp chí The man, đang ngồi trên bàn tạm thời ăn cơm hộp, nghe Trịnh Học Thiệu dặn dò, hắn nhướng mày, vô cùng đương nhiên nói: “Tôi quả thật làm rất tốt, quá mức khiêm tốn không phải giả vờ thì chính là tự ti. Mọi người trên mạng đều nói như vậy.”
Trịnh Học Thiệu tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, “Với tính tình của cậu, có thể trẻ như vậy đã trà trộn thành ảnh đế, toàn bộ đều dựa vào diễn xuất cùng nhan sắc, sớm muộn gì tôi cũng bị cậu làm tức chết.” Từ khi nhặt được Cố Giai Mính, làm người đại diện của cậu ta, anh chính là có trái tim bao la của người mẹ.
Cố Giai Mính tiếp tục ăn cơm hộp của mình, chọn tất cả ớt xanh trong thịt xào ớt xanh ra, tùy ý ném thành một đống nhỏ, giọng điệu chậm rãi mềm mại trình bày một sự thật: “Trực tràng không kéo quanh co, có cái gì nói cái đó vốn là ưu điểm của tôi. “
Trịnh Học Thiệu bị cậu ta làm cho tức đến đau gan, “Cậu đừng theo những người trên mạng học những lời loạn thất bát tao kia, cậu phải xứng đáng với gương mặt này của cậu! “
“Thực xin lỗi, sau này tôi sẽ chú ý, còn phải cảm ơn đạo diễn Vương đã đánh giá, đây là lễ phép.” Cố Giai Mính nhận sai đặc biệt dứt khoát, phi thường chân thành tha thiết. Là một hồ ly tinh thời đại mới, phải thông hiểu ngũ giảng, tứ mỹ, bát vinh, bát nhục, nhất định phải biết kính già yêu trẻ!
Đúng vậy, Cố Giai Mính là một hồ ly tinh, một con cáo lông trắng có mười cái đuôi, Cố Giai Mính tự mình đếm qua, không biết vì sao mình có thêm một cái đuôi so với cửu vĩ hồ trong truyền thuyết, dù sao cũng rất khác thường.
Khi còn nhỏ ở đâu, làm thế nào để hóa hình, tất cả đều không nhớ rõ. Vừa tỉnh lại chính là trong hang núi sáu năm trước, linh lực trong núi thấp không đủ để chống đỡ hắn tu hành, hắn bất đắc dĩ từ trong hang núi bò ra, đi tới thế giới nhân loại, vừa nhìn Cố Giai Mính liền trợn tròn mắt.
Cái hộp sắt dài lảo đảo xếp hàng chạy, mọi người đi bộ đều cầm một tấm sắt nhỏ, mua đồ liền lắc lư một cái, còn có thể nói chuyện với thứ đó, hơn nữa rất nhiều người rõ ràng không quen biết nhau, còn muốn đi vào cùng một cái cửa nhà, Cố Giai Mính vẻ mặt mờ mịt ngăn cản một người thỉnh giáo: “Nơi này còn có thể tự mình xây dựng một cái ổ lớn như vậy? Làm thế nào để xây dựng nó vậy?” Kết quả bị mắng: Bệnh thần kinh!
Cố Giai Mính tức giận nha, các người nói chuyện với một cái vỏ sắt không giống bệnh thần kinh hơn à?!
Cái gì cũng không rõ, Cố Giai Mính mới đến, vì sinh tồn, chỉ có thể học cách bày hàng ven đường: bán gà rán.
Về sau hắn nghe cao nhân chỉ điểm, nghe nói hiện tại tu hành có thể thu thập tín ngưỡng chi lực của mọi người, so với linh lực trong núi còn tốt hơn, làm diễn viên là một lối thoát không tồi. Cố Giai Mính ôm gà rán chưa bán hết liền đến công ty điện ảnh tìm kiếm cơ hội.
Trùng hợp, Trịnh Học Thiệu bị phản bội chèn épp sắp vứt bỏ bát cơm liếc mắt một cái liền nhìn trúng hắn, giống như thấy được hy vọng mới, nhặt hắn trở về, tận tâm bồi dưỡng.
Cố Giai Mính quả thật không làm Trịnh Học Thiệu thất vọng, là một hồ ly tinh mang theo kỹ năng mị hoặc lại có thể giả bộ diễn xuất vô cùng đẹp mắt, thời gian sáu năm hắn từ một tiểu thịt tươi dựa vào mặt bán manh mà trưởng thành trở thành một đại ảnh đế có kỹ năng diễn xuất kinh bạo, weibo tám mươi triệu fan!
Tín ngưỡng chi lực cuồn cuộn không ngừng, a! Còn khí phách hơn cả thổ hào!
Trịnh Học Thiệu nhìn hắn gặm một cái đùi gà sạch sẽ, bất đắc dĩ thở dài, cũng may thể chất Cố Giai Mính ăn thế nào cũng không béo, bằng không chỉ việc giảm cân cũng đủ để anh đau đầu. Anh nhìn trái nhìn phải không có người, thấp giọng nhỏ giọng nói cho hắn biết tin tức nhỏ vừa nhận được: “Có tổng giám đốc mới rồi.”
Từ sau khi phát hiện ra tiềm lực của Cố Giai Mính, Trịnh Học Thiệu lúc này quyết định mở một phòng làm việc, hiện tại lục tục ký hợp đồng với vài nghệ sĩ, phát triển đều không tệ, chẳng qua phòng làm việc trực thuộc công ty điện ảnh và truyền hình Hồng Sâm.
Cố Giai Mính ăn no, thu dọn rác do mình tạo ra sạch sẽ, phân loại ném vào thùng rác, thời khắc khắc ghi nhớ tình yêu ngũ giảng tứ mỹ, làm hồ ly tinh tốt thời đại mới.
Hắn không quan tâm nói: “Sợ cái gì, hợp đồng còn vài năm, cũng không thể nói thay đổi liền thay đổi, ông chủ là ai cũng không có quan hệ.” Hắn muốn là fan, ở trong tay ai cũng là diễn kịch kiếm fan, chỉ cần ông chủ không nghĩ muốn phong sát hắn, cái gì cũng không sợ hãi!
Trịnh Học Thiệu còn đang buồn bực, “Nghe nói quý tộc người Hoa từ nước Y tới, tuổi còn trẻ đã có vị trí ở thượng nghị viện, giá trị con người hơn trăm tỷ. Tài sản cao như vậy, đột nhiên về nước liền mua một công ty điện ảnh và truyền hình như chúng ta, cậu không cảm thấy rất kỳ quái sao? –
“Y quốc?” Cố Giai Mính nhíu mày, trong lòng tự nhủ sẽ không trùng hợp như vậy chứ, hắn lẩm bẩm nói: “Cũng không liên quan đến tôi, tôi cũng không nhớ thương tiền của ông chủ lớn, ông chủ lớn cũng không nhớ thương cơm nhà tôi.” Đối với một người chỉ xem tin đồn giải trí và không bao giờ đọc báo cáo tài chính, thì đó là một người ở một thế giới khác.
Trịnh Học Thiệu bị chặn không còn lời nào để nói, lòng này thật sự đủ lớn! Phía sau không biết sẽ có chế độ gì, hiện tại hợp đồng còn ba năm, tương lai ai cũng không rõ ràng lắm. Thế nhưng những chuyện này nói với hắn cũng vô ích, cái đầu chậm chạp này của Cố Giai Mính căn bản sẽ không nghĩ về phương diện đó.
Trong lúc nói chuyện, Cố Giai Mính đã chuyển tiếp weibo, đăng một hình ảnh bán manh tay đang giơ V, cười tựa như một người ngốc nghếch ngọt ngào, Trịnh Học Thiệu nhìn mà thở dài mệt mỏi, dạy hắn nhiều như vậy, vẫn chỉ biết bán manh! “Nghe nói công ty sẽ mở một cuộc họp báo công bố tin tức này, đến lúc đó cậu phải tham gia.”
Cố Giai Mính mỉm cười thoát khỏi Weibo, “Hôm nay chụp xong nhóm tạp chí này, kế tiếp chính là kỳ nghỉ cá nhân của tôi, tôi có chút chuyện riêng phải xử lý.”
“Chỉ cần cậu không chơi trò tắt máy, không giả vờ mất tích, không nghiện game đến mức không cách nào tự kiềm chế tôi liền A Di Đà Phật, hiện tại danh tiếng cậu đang thịnh, còn không nắm chặt cơ hội cọ xát mặt trước mặt đại lão bản!” Trịnh Học Thiệu sắp tức chết, người lớn như vậy một chút tâm cơ cũng không có? Anh cũng biết tình huống của Cố Giai Mính, không cha không mẹ, trong nhà còn có một đứa nhỏ chờ hắn chăm sóc, có đôi khi quả thật không thoát thân được.
Cố Giai Mính năm nay mới 27 tuổi, lai lịch bí ẩn, chính hắn nói mình là một đứa trẻ mồ côi đến từ vùng núi, chứng minh thư vẫn do anh nhờ người làm. Bởi vì tính tình của hắn ngay thẳng, không biết thế sự, Trịnh Học Thiệu không thể không mỗi ngày trông coi, sợ bị người khác chiếm tiện nghi hủy đi tiền đồ. Cứ như vậy, cũng không biết hắn làm sao cho ra một đứa con trai ba bốn tuổi. Là người đại diện của Cố Giai Mính cũng không biết nửa kia của hắn là ai, chuyện này thiếu chút nữa khiến Trịnh Học Thiệu tức giận đến đột quỵ.
Hiện tại đứa nhỏ này đã trở thành mệnh căn của Cố Giai Mính, tất cả công việc cùng vinh dự cộng lại cũng không quan trọng bằng con trai hắn.
Cố Giai Mính nhếch môi cười, đôi mắt đào hoa câu người cười thành trăng khuyết, Trịnh Học Thiệu bị nụ cười làm cho mất bình tĩnh, khuyên không được chỉ có thể dỗ dành: “Tôi là vì tốt cho cậu.”
Cố Giai Mính cười tủm tỉm gật đầu, “Ừm a~ ba Trịnh nói đều đúng.”
Trịnh Học Thiệu: !!!
Sau khi Trịnh Học Thiệu rời đi, nhiếp ảnh gia hào hứng đưa cho Cố Giai Mính những bức ảnh mình chọn: “Anh Mính, buổi chiều có thể bổ sung thêm mấy cảnh quay như vậy không? Màu sắc này có thể được sử dụng làm một trang bìa.” Trong ảnh, thanh niên tuấn mỹ mặc áo sơ mi trắng, nghiêng người bên đàn piano cổ điển, tỷ lệ chín đầu được bày ra hoàn hảo. Hắn một tay cắm túi quần, tay kia vươn ngón tay thon dài khẽ ấn lên đôi môi mỏng gợi cảm, đôi mắt nhìn ống kính hơi nheo lại, đuôi mắt như móc câu, mang theo một loại khí tức mị hoặc khó có thể diễn tả thành lời.
Cố Giai Mính gật gật đầu, “Tôi có thể tiến vào trạng thái bất cứ lúc nào, khi nào thì chụp hai người định đoạt.” Chính hắn cũng bị vẻ đẹp trai của mình làm si mê, cảm tạ người mẹ không biết còn ở đây không, đem hắn sinh ra đẹp trai như vậy!
Nhiếp ảnh gia kích động sao chép lại mấy bản sao, cẩn thận bảo quản, nhanh chóng đổi ống kính. Gặp được loại nghệ sĩ chuyên nghiệp như Cố Giai Mính chỉ cần ăn no là đều thương lượng được, nước mắt thật sự rất cảm động đều sắp rơi xuống! Một ảnh đế đang nổi tiếng, một chút làm giá cũng không có, loại người này nên nổi tiếng cả đời!
Chụp đến hơn bốn giờ, Cố Giai Mính mới tẩy trang thu dọn công việc, đón thằng nhóc tâm tâm niệm niệm của hắn về nhà. Sau khi có con, Cố Giai Mính cũng chú ý, nhờ người mua một biệt thự ở vùng ngoại ô vắng người, vẽ ra địa bàn của mình, sau này chính là tổ của hai người bọn họ.
Đêm đó, hai người ngồi trên sofa xem phim hoạt hình, tiểu nhãi con ba bốn tuổi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn còn có chút mập mạp rất rõ ràng, thân thể nhỏ nhắn mềm mại ỷ lại ngồi trong ngực Cố Giai Mính, hai tay ôm một bình sữa uống sữa.
“Ba, con không thích cái chai này.” Sau khi uống một nửa, nhãi con ngẩng đầu, cọ cọ cằm Cố Giai Mính, giọng sữa ngầu mơ hồ lộ ra vài phần ghét bỏ, “Chỉ có đứa bé chưa cai sữa mới dùng bình sữa!” Trên đỉnh đầu tiểu nhãi con có một đôi tai nhung mềm, trên mông có một cái đuôi nhỏ nhung, lông đuôi theo lời nói có tiết tấu run lên, thế nào cũng không giấu được. Lông mi thật dài cộng thêm ngũ quan tinh xảo tinh tế, làm cho nhóc thoạt nhìn tựa như một tiểu mỹ nhân hoàn mỹ, xinh đẹp cực kỳ.
Nhóc con tên thật là Mặc Trạch Dương, do người chỉ điểm Cố Giai Mính đi phát triển giới giải trí lấy, nói là đứa nhỏ này ngũ hành thiếu thủy, gọi tên này có thể cả đời bình an thuận lợi, đại phú đại quý. Sở dĩ họ Mặc là theo họ của một người cha khác của nhóc, Cố Giai Mính ý đồ dùng một cái họ để trả nợ nhân quả cho đối phương. Cố Giai Mính còn lấy cho một nhũ danh là Cố Đại Tráng, chờ đợi đứa nhỏ lớn lên cường tráng, dễ nuôi, đáng tiếc mỗi lần bị gọi là Cố Đại Tráng, bạn nhỏ Mặc Trạch Dương đều có vẻ mặt ghét bỏ giả điếc, ngay cả Trịnh Học Thiệu cũng cảm thấy Cố Giai Mính hố đứa nhỏ, một đứa nhỏ tốt như vậy mà lại gọi là Đại Tráng, cũng chưa từng thấy qua một người cha không đáng tin cậy như vậy.
Cố Giai Mính sờ sờ cái bụng nhỏ phình to của con trai bảo bối, trong nháy mắt chìm đắm trong cảm giác mềm mại không cách nào tự kiềm chế, “Con vốn còn nhỏ!” Nhân cơ hội sờ hai cái xoa hai cái, chậc chậc, tiểu tử lại mập lên, hắn nuôi quá tốt mà!
Mặc Trạch Dương phồng má lên, dùng sức hút một ngụm sữa, hừ, nó đã trưởng thành, mới không phải là nhóc con!
Lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên, Cố Giai Mính khẩn trương đi tới cửa, nhìn qua màn hình thấy người đứng bên ngoài cửa, vội vàng nhắc nhở con trai bảo bối, “nhãi con, mau giấu cái đuôi của con đi!”
Mặc Trạch Dương uống sữa, nghe lời thu hồi lỗ tai, đồng thời vặn vẹo mông, giấu cái đuôi.
Người đàn ông trên màn có màu mắt đen, mang một phần tư huyết thống phương Tây trên người, làm cho ngũ quan tuấn mỹ của anh càng lộ ra thâm thúy. Bóng đêm mông lung cũng không ẩn giấu được vóc người cao gầy một mét chín của đối phương, trên người mặc một thân âu phục màu đen cầu kỳ, trên ngực trái đeo một cái trâm cài màu vàng, kiểu dáng đơn giản lại mang theo một loại cảm giác lãnh đạm khác. Bên cạnh có một cái vali màu đen, nhìn ra được là mang theo hành lý tới.
Bình tĩnh chờ hơn mười giây, anh buông lỏng cà vạt, lần nữa giơ tay ấn chuông cửa, ngước mắt lên, ánh mắt thâm sâu nhìn về phía màn hình, vừa đúng lúc với Cố Giai Mính đang cách màn hình mà nhìn trộm, “Xin lỗi, đến khách sạn cầm chút hành lý, về trễ.” Cho dù trên màn hình không nhìn thấy gì cả, anh cũng biết Cố Giai Mính đang nhìn trộm anh ta.
Ngữ điệu của anh rất ổn định, giọng nói trầm thấp rất giống khí chất của anh, nói chuyện cũng không nhanh không chậm, toàn thân lộ ra một loại mọi việc đều có thể bày mưu tính kế trong lòng bàn tay, lạnh nhạt cùng tự tin. Năm năm sau, hôm nay, Mặc Uẩn Tề càng thể hiện sự quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.
Cố Giai Mính ảo não đỡ trán, lúc trước hắn nhất định là bị sắc tâm mê hoặc, lúc vừa nhìn thấy đối phương, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã sinh ra ý niệm hoang đường trong đầu, liều chết đi quyến rũ anh!
Ngón tay hung hăng chọc vào nút công tắc cửa chính, Cố Giai Mính tức giận thầm mắng một câu: “Nghiệt duyên!” Nếu không phải ký ức phong ấn chỉ có thể dùng một lần đối với một người, hắn liền phong ấn cho anh một lần nữa!
Nói là nghiệt duyên, một chút cũng không quá phận, chuyện này phải quay ngược lại năm năm trước.