Edit: Ha
Cái mông của tổng giám đốc Mặc. Cảm giác chạm vào là tuyệt vời!
Không thể không nói nhân loại này là nhân loại đẹp trai nhất trong những nhân loại hắn từng gặp, các phương diện đều hoàn mỹ.
Bao gồm cả mông. Tuyệt!
Mặc Uẩn Tề híp mắt, thanh âm trầm thấp giờ khắc này làm cho người ta có loại ảo giác nguy hiểm, "Em có biết mình đang làm gì không?”
Cố Giai Mính tùy tiện nói: "Đùa giỡn lưu manh a!”
Mặc Uẩn Tề bị chọc cười, híp mắt nhìn con ngươi trong suốt của Cố Giai Mính, ý vị thâm trường nói: “Kỳ thật, tính tình của anh cũng không tốt như bề ngoài đâu, nếu như em...”
“Đùa giỡn ngưu manh!” Mặc Trạch Dương bò trên lưng sofa nhào tới, trong nháy mắt cắt đứt lời cha nó, ôm lấy cổ, tay chân đều dùng để bò lên trên, rốt cục dùng đôi chân ngắn ôm lấy bả vai Mặc tổng, thành công cưỡi trên cổ cha ruột của nó, bởi vì lưng cha ruột so với ba nó rộng hơn một chút, dài hơn một chút, cho nên tốn chút khí lực.
Thế nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình tốt của Mặc Trạch Dương, ôm đầu Mặc tổng rất nghiêm túc hỏi: “Nếu như tôi nhịn không được, ở trên cổ ông “la ó”, ông sẽ đánh tôi sao? ”
Mặc tổng híp mắt thành một sợi chỉ màu đen: “...”
Cố Giai Mính đổi tư thế nằm sấp, hứng thú nhìn Mặc Uẩn Tề, rất muốn nhìn anh sau khi xé rách lớp áo khoác tao nhã cao quý này, bên trong có phải cũng tao nhã cao quý như vậy hay không, bình tĩnh giống như cột cửa.
Lúc này điện thoại di động vang lên, Cố Giai Mính cầm lấy nhìn một chút, lựa chọn trả lời: "Xin chào ba Trịnh.”
Cảm giác mình còn trẻ cường tráng, còn có thể sinh thêm đứa con thứ hai, khóe miệng Trịnh Học Thiệu giật giật, tuy rằng bề ngoài anh nghiêm túc, kỳ thật cũng chỉ mới ba mươi lăm, bởi vì Cố Giai Mính nói bậy bạ, hiện tại không ít người đều đi theo cậu ta gọi anh là ba Trịnh, làm anh ngỡ rằng mình là người già thật.
Trịnh Học Thiệu quan tâm hỏi: “Hôm nay quay phim thế nào? ”
“Hoàn hảo."
“Không có xung đột với Đặng Hưng chứ?"
“Hoàn hảo.”
“Hoàn hảo là có ý gì, cậu nói chuyện hẳn hoi đi!”
“Ý tứ hoàn hảo chính là thật sự còn tốt.”
Trịnh Học Thiệu dừng một chút, dặn dò: "Tôi nói cho cậu biết, cậu ngoan ngoãn ở đoàn làm phim, đừng gây phiền phức, tôi đang giúp cậu bàn chuyện thù lao phim, từ nam hai biến thành song nam chủ, thù lao phim trước đó quá thấp. Nhà đầu tư của bộ phim này bây giờ đã được thay thế bằng ông chủ lớn của chúng ta, tôi không để cho cậu mất tiền.”
Đại lão bản? Cố Giai Mính đứng lên giữ chặt tiểu tử đang làm loạn, hỏi Mặc Uẩn Tề: "Anh mua bộ phim này?!”
Mặc Uẩn Tề bình tĩnh để ý không để tóc bị Mặc Trạch Dương cào xới, "Kịch bản này chính là điện ảnh Hồng Sâm đầu tư, anh chẳng qua là xem trọng bộ phim này, lại thêm một khoản tiền mà thôi.”
Cố Giai Mính bĩu môi, khóc không ra nước mắt, hình như mình lại rơi vào tay Mặc Uẩn Tề.
Cố ảnh đế lặng lẽ lôi kéo góc áo nhỏ của Mặc tổng, ủy khuất hỏi: "Ông chủ, anh thật sự không phải tới trả thù tôi chứ? Anh thật sự không muốn quy tắc ngầm tôi, phải không?”
Mặc Uẩn Tề bị chọc cười, nhẹ nhàng chọc chọc ót Cố Giai Mính, ý vị thâm trường nói: "Xem em biểu hiện.”
Cố Giai Mính: “...”
Xong đời rồi!
Kế hoạch bảo mẫu đã ngâm nước nóng rồi!
Bây giờ hắn đi rót nước cho ông chủ, còn kịp chứ? QAQ
"Giai Mính? Cố Giai Mính? Này!”
“Đây!” Cố Giai Mính lại trả lời, "Ba Trịnh nói.”
Trịnh Học Thiệu nghiêm túc hỏi: "Cậu nói chuyện với ai vậy?" Trong mắt anh, vấn đề tình cảm của Cố Giai Mính không giải quyết được, chính là một mối nguy không thường trực, không chừng một ngày nào đó bị phơi bày, rớt một làn sóng fan bạn gái.
Cố Giai Mính hữu khí vô lực nói: "Nói với ông chủ lớn trong miệng anh, chồng cũ trong truyền thuyết của tôi.”
Trịnh Học Thiệu đột nhiên nhớ tới, ông chủ lớn trong truyền thuyết hình như họ Mặc, con trai bảo bối của Cố Giai Mính cũng họ Mặc, nói như vậy là cùng một Mặc?
Đột nhiên phát hiện ra thứ gì đó vô cùng khó lường, lại nhớ tới Cố Giai Mính từng nói đào hôn, vẫn không để Cố Giai Mính cùng các minh tinh khác tạo scandal, lúc nào cũng nhắc nhở ba Trịnh muốn duy trì khoảng cách lễ phép với các minh tinh khác nhất thời nổi giận: Người đàn ông như vậy cậu còn đào hôn, cậu thật sự ngốc đi!
Lúc này Cố Giai Mính cũng phản ứng lại, “anh có tiền đầu tư sao anh không có tiền mua nhà???”
Mặc tổng nghiêm túc nói: "Trước khi đầu tư đã quên chuyện mua nhà, hiện tại lại không có tiền.”
Cố Giai Mính vẻ mặt tức giận buông Mặc Tiểu nhãi con ra, lên con trai đi, cắn hắn!
————
Ngày hôm sau quay phim phải sớm, bữa sáng của Cố Giai Mính chỉ có thể giải quyết trên xe.
Bạn nhỏ Mặc Trạch Dương chỉ có thể ăn điểm tâm cùng cha ruột, hai bàn tay nhỏ cầm một cái bánh bao thịt, Mặc Trạch Dương đánh giá người bên cạnh, lo lắng hỏi: "Ông sẽ không thừa dịp ba đi vắng, đem tôi ra ngoài bán chứ?”
Mặc tổng ăn cháo: "Không.”
Mặc Trạch Dương ăn một miếng bánh bao, tiếp tục hỏi: “Ông có mua kẹo cho tôi không?”
Mặc tổng cho rằng con trai muốn ăn kẹo trầm ngâm một chút, "Có”
Mặc Trạch Dương chớp chớp mắt, ánh mắt phòng bị nhìn cha nó: "Chú lạ vô duyên vô cớ cho trẻ nhỏ kẹo ăn chính là người xấu.”
Mặc tổng bất đắc dĩ, "Cha không phải chú lạ, cha là phụ thân của con, xuất phát từ lễ phép, con cũng nên học cách xưng hô với ta, gọi cha.”
Trạch Dương nghe lời chỉ nghe nửa câu đầu tiên, còn đắm chìm trong thế giới nhỏ của mình: "Người xấu chưa bao giờ nói mình là người xấu, tựa như sói xám không nói mình là sói xấu với cô bé đội mũ đỏ, nhưng sói xám ăn thịt cô bé đổi mũ đỏ, ăn vào trong bụng, nếu như không có thợ săn đến cứu cô, cô ấy sẽ biến thành phân liền kéo vào bồn cầu rửa sạch, rốt cuộc không thể trở về.”
Mặc tổng gian nan nuốt xuống miếng cháo trong miệng, há miệng, không nói nên lời.
Trong mắt đứa nhỏ tiếp tục đề phòng, “Ông sẽ không tiếp cận chúng tôi trước, sau đó trộm tôi đi chứ? ”
“Không." Vì để con trai câm miệng ăn cơm, Mặc tổng bưng chén nhỏ trước người Mặc Trạch Dương lên, vừa nhìn nó há miệng liền cho nó ăn cơm, đương nhiên, động tác không phải rất thuần thục, đem quần áo sạch sẽ của bạn nhỏ mới thay bẩn hết.
Vì thế, lại phải đối mặt với ánh mắt ghét bỏ của con trai, "Baba cho tới bây giờ sẽ không vụng về như vậy.”
Mặc tổng: “......”
Trình độ thông minh của Mặc Trạch Dương, hiển nhiên đã vượt qua bạn nhỏ cùng tuổi, miệng lưỡi lanh lợi, suy nghĩ nói chuyện lại rõ ràng, nhưng nó có một số phương diện lại rất ấu trĩ, điều này làm cho những tri thức nuôi dạy con Mặc Uẩn Tề học được một chút cũng không dùng được.
Mặc Trạch Dương lại chạy về phòng thay một chiếc áo sơ mi nhỏ màu trắng, bên ngoài mặc một chiếc áo len nhỏ, đứng trước gương soi trái chiếu phải, luôn cảm thấy mình chỗ nào không hoàn mỹ, không đủ đẹp trai, không đủ đẹp mắt.
Mặc tổng nhìn đồng hồ, thúc giục nói: “Được chưa? ”
Ừm... Tôi cần phải soi thêm ba phút nữa, lão Mặc có thâý tôi không đẹp ở đâu không?
Mặc tổng rất thành khẩn nói: "Cha cảm thấy con chỗ nào cũng hoàn mỹ, rất đẹp." Lần đầu tiên vỗ mông ngựa người khác, vỗ chính là con trai mình, Mặc tổng đã không biết hình dung tâm tình của mình như thế nào.
Mặc Trạch Dương nhíu mày, lại nhìn lại nhiều lần, rốt cục phát hiện vấn đề: "Lão Mặc, ông không phát hiện dây giày bên trái của tôi dài hơn dây giày bên phải sao?”
Lão Mặc đã sắp đến trễ: "..."
————
Cố Giai Mính bên này, quay phim tiếp tục, buổi sáng còn cùng Đặng Hưng đối diễn một hồi, đè ép đối phương NG ba lần mới buông tha cho đối phương, ấu trĩ trả thù tựa như trò đùa của tiểu hài tử. Đem Đặng Hưng tức mặt đỏ tai hồng còn cái gì cũng nói không nên lời, chỉ có thể tự mình trốn ở chân tường tức giận.
Không thể cùng Cố Giai Mính xé mặt!
Ai mà không cần mặt mũi?
Đến giữa trưa, Cố Giai Mính bưng hộp cơm của mình, cười tủm tỉm đi đến bên cạnh Đặng thiếu gia, quan tâm nói: "Tiền bối không cần gấp gáp, cảm giác phải chậm rãi tìm, dù sao cậu diễn chính là người xấu, bản thân cậu cũng không phải người xấu.”
Đặng Hưng tức giận thiếu chút nữa đem hộp cơm ném ra ngoài, ai cần tìm cảm giác? Đây là mỉa mai anh ta nhập vai chậm! Hơn nữa, ai là người xấu? Vai của ông lúc bắt đầu là người tốt, được chứ? Về sau mới hắc hóa được không?
Đặng Hưng đã diễn rất nhiều vai diễn, cũng không đánh ra sóng gió gì, ekip của hắn đã nghĩ dù sao người tốt diễn nhiều như vậy, cũng không nổi, chi bằng tiếp nhận vai phản diện, ngộ nhỡ hồng thì sao? Nhân vật này chính là người hại chết Chung Ly Thiều, ban đầu chính phái, về sau hắc hóa, tuyệt đối ngụy quân tử, chân chính tiểu nhân, nếu đem nhân vật diễn tốt, tuyệt đối làm cho người ta ấn tượng sâu sắc.
Đặng Hưng vốn còn cảm thấy không tệ, ai biết gặp Cố Giai Mính là tên điên, còn cố ý gây sự, buổi sáng cố ý đè hắn, đè ép đến không nói nên lời.
Chính xác thì tại sao? Chẳng lẽ diễn xuất của hắn thật sự kém như vậy?
Hoàn toàn không thể!
Tất cả đều là do Cố Giai Mính giở trò quỷ, Đặng Hưng tức giận đem hộp cơm đặt ở một bên, tức giận cơm cũng không ăn nổi, ngồi xổm một bên cân nhắc kịch bản, nhất định phải đè chặt Cố Giai Mính!
Cố Giai Mính chậc chậc vài tiếng, thật khắc khổ.
Cố đại ảnh đế quét một vòng, tìm chỗ nhiều người, bưng hộp cơm của mình đi góp vui.
Còn chưa ăn mấy miếng, chợt nghe bên ngoài một trận rối loạn, mấy tiểu cô nương hi hi ha ha chạy tới, “Mính ca, ba Trịnh tới, còn mang đến một tiểu nam sinh siêu đáng yêu! ”
Tiểu nam sinh? Cố Giai Mính gặm đùi gà, hẳn là Bạch Vũ, diễn em trai Chung Ly Thiều, Chung Ly Mân.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, đạo diễn Vương và Trịnh Học Thiệu cùng nhau tới đây, giới thiệu cậu bé nhút nhát ngượng ngùng phía sau Trịnh Học Thiệu cho mọi người, "Đây là Bạch Vũ, nghệ sĩ mới ký hợp đồng với phòng làm việc Giai Mính, diễn Chung Ly Mân, tuổi còn nhỏ, mong mọi người chiếu cố nhiều hơn.”
Bạch Vũ nhìn cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, bộ dạng trắng trẻo, phi thường thanh tú, còn chưa nói gì mặt đã đỏ lên.
Cố Giai Mính híp mắt lại, chậc chậc, thì ra là một con chuột lông trắng, trách không được nhát gan như vậy.
Nếu đều là yêu tinh, lại cùng một phòng làm việc, cũng không có gì để nói, hắn đứng lên, đem Bạch Vũ kéo đến bên người, cười ha hả vỗ vai đối phương nói: "Được, từ giờ trở đi, đây là đệ đệ của tôi, mọi người chiếu cố nhiều hơn a." Cái vòng tròn này nhìn vào kỹ năng diễn xuất, có đẹp đến đâu mà không có kỹ năng diễn xuất cũng chỉ có thể là một bình hoa, nếu Trịnh Học Thiệu đã coi trọng cậu ta, Cố Giai Mính cũng chỉ tin tưởng vào mắt đối phương, có thể giúp một tay.
Bạch Vũ nhìn Cố Giai Mính, ánh mắt kích động sáng lên, một ót mồ hôi —— thần tượng của tôi sờ lông tôi!
Trịnh Học Thiệu kinh ngạc nhíu mày, không nghĩ tới lần này Cố Giai Mính lên tiếng như vậy, trước kia bảo cậu dẫn người mới cậu cũng lười mang theo.
Quả nhiên vẫn là lớn rồi, trưởng thành, ba Trịnh vui mừng cười cười, tâm tình tối hôm qua bị kích thích cũng được vuốt ve, tâm tình tốt nói: "Giai Mính a, đến đây, anh có việc muốn nói với cậu.”
Cố Giai Mính bưng hộp cơm đi qua.
Trịnh Học Thiệu quan tâm hỏi: "Tối hôm qua cậu nói cái đó rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cậu nói rõ với tôi một câu.”
Cố Giai Mính xinh đẹp gặm đùi gà, không thể hiểu được ý tứ của đối phương: "Chuyện gì xảy ra cơ?”
Trịnh Học Thiệu hạ thấp giọng, cắn răng nhỏ giọng hỏi: “Cậu và ông chủ lớn! ”
"Cái kia a, chính là tôi đào hôn a." Cố Giai Mính nhai thịt gà thở dài, "Có thể là anh ta muốn trả thù năm đó tôi bỏ rơi anh ấy, lại làm sếp của tôi, lại quấy nhiễu tôi diễn xuất." Hiện tại còn nằm ở trong nhà hắn không đi, được rồi, nể tình anh ta làm bảo mẫu, miễn cưỡng tha thứ cho anh ta.
Trịnh Học Thiệu hận sắt không thành thép, "Cậu ngay cả người như vậy cũng có thể quăng, ánh mắt cậu thật không có vấn đề chứ? Nếu cậu đã đào hôn, sao còn dám làm diễn viên?" Còn chê mặt mình không đủ rêu rao?
Nhắc tới Cố Giai Mính cũng tức giận a, ai biết Mặc Uẩn Tề nghĩ như thế nào! Không được, phải tìm cơ hội hỏi lão Mặc đầy đủ!
Không thể chờ đợi, đêm nay trở về để nói chuyện với anh ta!
Hắn phải nghĩ ra một chút chiêu!