Lâm Dị tự ngẩn ngơ bởi chính lời nói của mình, nhưng trí óc nhanh nhạy vẫn tiếp tục phân tích.
Đúng, có thứ bò vào cửa sổ, nghe thôi cũng thấy ghê rồi đúng không? Nhưng thứ bò vào lại rời đi nên không còn hãi hùng như trước đó nữa.
Điều này đã giải thích tại sao Vương Đạc vừa sợ lại vừa không sợ.
Cậu từ từ quay đầu lại, nhìn về phía rèm cửa sổ phòng 304.
Tại sao lại treo rèm cửa sổ? Vì tác dụng của rèm không phải để che cửa sổ, mà là không cho người trong phòng phát hiện cửa sổ đã bị mở!
Quy tắc tử vong không phải tới gần cửa sổ, cũng không phải nhìn về phía cửa sổ, nhưng chắc chắn có liên quan với thứ bò từ ngoài cửa sổ vào.
Chỉ trì hoãn 0.00001 giây, Lâm Dị xoay người, hướng về tiếng động cũng đang lại gần cửa sổ ở bên kia bức tường.
Lâm Dị không kéo rèm cửa sổ, chỉ chạm vào rèm cửa và đẩy tới.
“Thiên tài trẻ.” Tiếng thở phào nhẹ nhõm của Tần Châu ở bên kia bức tường truyền đến rõ mồn một. Anh hỏi: “Cửa sổ của cậu đang mở à?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play