“Lâm Dị, em có nghe cô nói không đấy?”

Giọng nói lo lắng của giáo viên chủ nhiệm truyền ra từ trong ống nghe: “Alo, alo? Lâm Dị?”

Lâm Dị di con trỏ chuột, ánh mắt như đóng đinh vào giao diện lựa chọn nguyện vọng trên màn hình máy tính.

“Dạ cô, em đang nghe đây ạ.”

Lâm Dị vội vàng lên tiếng, sau đó tiếp tục di chuột, con ngươi trong mắt có chút rung động khi giao diện trượt xuống.

Cậu thi đại học được 450 điểm, thậm chí còn không đủ để vào khoa chính quy của đại học hạng hai, trường học có thể lựa chọn cũng không nhiều.

Cậu lật sang trang mới, giáo viên chủ nhiệm lớp cấp ba nghe được tiếng click chuột giòn vang thì quát ầm lên:

“Lâm Dị, đừng nói là em đang điền bảng nguyện vọng đấy nhé!”

“Ờm, đúng vậy thưa cô.”

Lâm Dị vẫn đang chăm chú lựa chọn trường học mà mình muốn học, giọng nói xù lông của giáo viên chủ nhiệm suýt nữa thì khiến ống nghe điện thoại vỡ tan tành, làm cậu phải vội vàng để điện thoại ra xa tai một chút.

“Với thành tích của em, Thanh Hoa Bắc Đại nằm trong tầm tay rồi còn gì! Dù lần này thất bại nghiêm trọng thì chỉ cần học lại một năm là được! Em tuyệt đối đừng có không chịu cầu tiến!”

Giáo viên chủ nhiệm khổ sở khuyên bảo, rõ ràng có cơ hội để làm lại, cô giáo không đành lòng để Lâm Dị cứ từ bỏ như vậy.

“Em không cần lo về việc không đủ người tham dự lớp học lại trong trường chúng ta, cô sẽ xin với trường giúp em. Cô cũng sẽ tiếp tục dạy lớp mười hai, em có thể tới lớp của cô để…”

Bàn tay đang di chuột chợt khựng lại trong phút chốc.

Không phải vì cậu bị cô giáo chủ nhiệm đả động, mà là vì…

Cậu tìm được rồi.

[Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên]

[Trường dạy nghề]

[Điểm chuẩn: 444 điểm]

[Số sinh viên trúng tuyển: Không giới hạn]

Lâm Dị như trút được gánh nặng nhếch môi lên, 444, số gì mà nghe xui thế.

Cậu cầm điện thoại lên, cả điện thoại và cô giáo đều đã bị gạt sang một bên quá lâu, khi vành tay chạm phải màn hình, hơi lạnh gai người chợt truyền tới. Cậu không nghe được cô giáo nói gì, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự lo lắng của cô ấy. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

“Cảm ơn cô ạ.”

Lâm Dị nắm thật chặt điện thoại, chân thành cảm ơn: “Nhưng mà… Không cần đâu cô, em đã điền nguyện vọng rồi, rất cảm ơn cô vì đã quan tâm tới em. Hy vọng công việc của cô luôn thuận lợi, vạn sự như ý ạ.”

Lạch cạch.

Tiếng click chuột phải khẽ vang lên: Thực hiện điều chỉnh nguyện vọng

Lại là một tiếng vang nhỏ: Lựa chọn nguyện vọng 1 thành công.

Cột nguyện vọng 2 và nguyện vọng 3 đều để trống

Làm giáo viên chủ nhiệm của Lâm Dị ba năm trời, cô giáo cũng biết tính tình của cậu, vừa ít nói lại vừa bướng bỉnh.

Giáo viên chủ nhiệm biết mình nhiều lời cũng vô ích, đành thở dài: “Em cứ điền nguyện vọng như vậy à, dù không muốn học lại thì ít ra em cũng nên tới tìm cô để được tư vấn về trường và chuyên ngành chứ.”

“Cảm ơn cô ạ.”

Lâm Dị vẫn nói như cũ, không thêm lời nào thừa thãi.

“Em ghi danh vào trường đại học nào vậy?”

“Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên ạ.”

“Hả? Có trường này nữa cơ à?”

“Đại học bất hợp pháp ạ.” Lâm Dị nhỏ giọng nói: “Cô chưa từng nghe tên cũng là chuyện bình thường thôi cô.”

Ở đầu dây bên kia, cô giáo chủ nhiệm gõ vào khung tìm kiếm dòng chữ ‘Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên’ rồi nhấn nút enter.

Dòng chữ ‘404’ to lù lù hiện lên.

Lâm Dị tựa vào cửa sổ ngắm những cành cây tươi tốt cao ngang tầm nhìn.

Tiếng ve sầu kêu vang không dứt, âm thanh líu ríu của đám chim sẻ đậu trên dây điện, tiếng còi ô tô, tiếng người đi đường nói chuyện nghe không chân thực, đủ loại âm thanh ồn ào sôi động tạo nên bầu không khí của riêng mùa hè, và tất cả những tiếng động ấy đều được thu vào trong chiếc MP4 trên tay Lâm Dị.

“Lâm Dị, hàng chuyển phát nhanh của cháu này.”

Bác bảo vệ cầm tập tài liệu mỏng dính đang vẫy tay lia lịa với Lâm Dị. Cậu mở cửa sổ ra, định vẫy tay lại với bác ấy nhưng cuối cùng chỉ đáp: “Cháu xuống ngay đây bác.”

Lúc rời khỏi nhà, cậu tiện thể xách luôn rác ra ngoài vứt rồi mới chạy đến chỗ bảo vệ.

Bác bảo vệ vui tươi hớn hở nói: “Là Thanh Hoa hay Bắc Đại thế cháu?”

Lâm Dị không có ý định mở tập tài liệu chuyển phát nhanh ra ngay trước mặt bác bảo vệ, cũng không giải thích mình thi đại học thất bại, chỉ cười hiền lành.

Bác bảo vệ hỏi: “Bao giờ ba mẹ cháu quay về để mở tiệc chúc mừng cháu đỗ đại học vậy?”

Lâm Dị siết chặt tập tài liệu chuyển phát nhanh trong tay: “Đề cao tinh thần văn phòng văn minh bác ơi, từ chối mở tiệc tùng chiêu đãi ạ.” 

Khi cậu về đến nhà, ba và mẹ vẫn đang xem tivi.

Trông thấy Lâm Dị quay lại, ánh mắt của bọn họ chuyển từ màn hình tới người Lâm Dị, cụ thể là nhìn chằm chằm vào tập tài liệu chuyển phát nhanh trong tay cậu.

Lâm Dị giơ nó lên, tầm mắt của bọn họ liền di chuyển theo tay cậu, sau đấy chợt phát ra tiếng “ha ha ha” từ trong cổ họng.

“Con biết hai người quan tâm mà.”

Lâm Dị không trêu ba mẹ nữa, xé mở tập tài liệu chuyển phát nhanh ngay trước mặt họ rồi lấy xấp giấy tờ bên trong ra.

Đập vào mắt đầu tiên là tờ thông báo trúng tuyển màu đen trắng.

Lâm Dị hắng giọng, đọc những dòng chữ bên trên: “Chào bạn học Lâm Dị, xin chia buồn…”

Chào bạn học Lâm Dị:

Xin chia buồn vì bạn đã trúng tuyển vào Trường Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên.

Vì an toàn tính mạng của bạn, hãy đọc lại nhiều lần quy tắc trong trường học, cho đến khi bạn có thể đọc ngược tất cả nội dung của bản quy tắc trôi chảy thì mới thôi.

Quy tắc trong trường học được in thành sách, vì an toàn của người nhà và bạn bè của mình, bạn đừng nên cho bất kỳ ai mượn đọc quy tắc trong trường học.

Cuối cùng, vui lòng đến trường sau rạng sáng ngày 29 tháng 8 năm 2022 với bản thông báo này để ghi danh.

Tuyệt đối không nên đến sớm, không nên đến muộn, càng không nên không đến!

Đối với phần lớn học sinh bình thường, kỳ nghỉ hè chỉ thoáng cái đã kết thúc.

Mấy ngày trước khi đến hạn ghi danh vào trường đại học, Lâm Dị đã thu xếp xong hành lý. Trước khi rời khỏi nhà, Lâm Dị kiểm tra lại lần nữa các thiết bị điện nước.

Sau khi xác định đã khóa hết các thiết bị lại rồi, cậu mới nhìn về phía ba mẹ mình đang ngồi trên ghế sô pha: “Ba mẹ ơi, con đi đây.”

Màn hình tivi không bật phản chiếu lại vẻ mặt không có cảm xúc của ba mẹ cậu, chỉ có ánh mắt họ là vẫn luôn dõi theo Lâm Dị bước đi.

Cạch…

Cửa nhà bị Lâm Dị đóng lại, ngay sau đó là tiếng khóa cửa từ bên ngoài vang lên.

Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên không nằm ở thành phố nơi Lâm Dị sống, muốn tới trường thì cậu phải đi tàu hỏa ba ngày hai đêm, sau khi đến trạm còn phải đi thêm mấy chuyến xe nữa.

Đến lần đổi xe cuối cùng, Lâm Dị mệt mỏi rã rời vì di chuyển, cậu tựa đầu vào cửa sổ xe. Đây là một chiếc xe buýt chạy từ thành phố về nông thôn, chắc là do vị trí địa lý của Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên vắng vẻ quá mức, không ai đi tuyến xe buýt này, bên bấy giờ trong xe chỉ có cậu và tài xế. 

Ban đầu xe buýt còn dừng ở từng trạm, sau đó thì chẳng buồn dừng lại nữa. Các trạm dừng cách nhau càng ngày càng xa, nhà cửa và người ở cũng thưa thớt dần.

Vì vậy khi xe buýt có dấu hiệu giảm tốc độ, Lâm Dị chợt ngẩng đầu lên.

Trời đã tối, ngoài cửa xe là một mảnh đen sì, thậm chí không có chút điểm sáng le lói nào, chẳng biết bằng cách gì mà tài xế lại phát hiện ra có người chờ xe ở trạm dừng.

Mà cũng không đúng, xe buýt vốn có đèn pha, vì vậy tài xế phát hiện có hành khách chờ xe chẳng có gì lấy làm lạ cả. Lâm Dị luôn thích suy nghĩ lung tung, cậu nhủ thầm, ai mà lại đến cái trạm xe buýt trước sau đều không có nhà cửa gì để bắt xe vậy nhỉ.

Người đợi xe có lên chiếc xe buýt này không? Sau khi lên xe, đối phương cũng tới Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên ư? Dù sao thì trường học cũng nằm ở trạm xe buýt cuối cùng, mà bây giờ khoảng cách tới trạm cuối cũng chẳng còn bao xa nữa.

Nếu không lên chiếc xe này thì vị hành khách kia định lên xe buýt tuyến nào đây?

Cậu đang mải suy nghĩ miên man thì chợt nghe có tiếng “Ôi” chán nản vang lên.

Ở cửa trước của xe buýt, một nam sinh viên viên với vóc dáng cao gầy lười biếng dựa người vào chiếc ghế gần đó: “Không có tiền lẻ.”

Tài xế nhìn tờ một trăm tệ trong tay anh: “Cậu có thể bỏ vào hộp, nhưng không có tiền thừa trả lại đâu.”

Nam sinh viên viên lại kéo dài giọng: “Thế à…”

Giọng nói dễ nghe đến lạ.

Lâm Dị đang nghĩ thầm như vậy thì bỗng nhiên nam sinh viên đi về phía cậu, ánh mắt mang theo ý muốn xin giúp đỡ, nhưng bởi vì anh đang nhướng mày lên nên cái nhìn cầu cứu này có vẻ không thành khẩn cho lắm.

Có vẻ người này muốn vay Lâm Dị hai tệ đây mà.

Lâm Dị quay đầu đi, không quan tâm đến lời thỉnh cầu của anh.

“Vậy thì hết cách rồi.” Nam sinh viên viên nhét tờ một trăm tệ vào trong hộp tiền, tiếng động khi cửa xe sau lưng anh đóng lại hòa vào với giọng nói lười biếng của đối phương.

Nam sinh viên chỉ vào mặt mình, nói: “Bác tài ơi, bác phải nhớ kỹ mặt cháu đấy nhé, lần sau cháu đi xe thì đừng thu tiền của cháu.”

Tài xế: “…”

“Bác phải tin tưởng vào bản thân.” Nam sinh viên cười nói: “Trông cháu đẹp trai thế này, bác quên mặt cháu thế nào được.”

Tài xế không muốn nói chuyện với anh nữa.

Xe buýt tiếp tục chạy, nam sinh viên tìm bừa một chỗ rồi ngồi xuống.

Ngay bên cạnh Lâm Dị.

Cả người Lâm Dị cứng ngắc, nhiều ghế trống như vậy, sao đối phương lại muốn ngồi bên cạnh cậu chứ!

Lâm Dị không thể không đẩy vali của mình sang bên cạnh, còn phải đứng lên để chừa lối đi cho nam sinh viên kia.

Đang lúc cậu nghĩ đến chuyện đổi chỗ ngồi thì trong xe chợt vang lên mấy tiếng ‘loảng xoảng’ nổi bần bật trong không gian yên tĩnh, đó là tiếng động phát ra từ vali của Lâm Dị khi cậu di chuyển nó.

Sau khi ngồi xuống, nam sinh viên nghiêng đầu nhìn Lâm Dị: “Xin chào, cậu tới Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên hả?”

Lâm Dị đỡ vali, vì không muốn những thứ đồ trong vali phát ra tiếng động nữa nên cậu lập tức ngồi lại vào ghế. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nam sinh viên nhìn thoáng qua chiếc vali của Lâm Dị, suy đoán: “Cậu là tân sinh viên.”

Sau khi xác định vali sẽ không phát ra tiếng động nữa, Lâm Dị mới khẽ khàng ‘ừ’ một tiếng.

Nam sinh viên này cứ như người hướng ngoại cuồng giao tiếp vậy, anh nói: “Tôi cũng là sinh viên đại học bất hợp pháp đây, là đàn anh khóa trên của cậu.”

Lâm Dị thận trọng: “À.”

Nam sinh viên: “Kết quả thi đại học kém lắm hả?”

Nam sinh viên: “Được bao nhiêu điểm thế?”

Nam sinh viên: “Năm đó anh đây thi được 120 điểm, chú em thì sao?”

Ngón tay Lâm Dị nắm chặt vali, cậu vừa cầu nguyện người anh khóa trên này đừng nói chuyện với mình nữa, vừa cúi đầu xuống đáp: “450.”

“Điểm cao mà, sao lại tới nơi này nhỉ?” Nam sinh viên lẩm bẩm một câu, sau đó ghé mắt, thấy Lâm Dị bởi vì căng thẳng mà khuôn mặt cứng đờ lại thì cười nói: “Đừng sợ, đàn anh không phải người xấu, sẽ không ăn thịt cậu đâu.”

Vẻ mặt căng cứng của Lâm Dị càng trở nên rõ rệt hơn, người hướng ngoại quảng giao sẽ vĩnh viễn không hiểu được nỗi đau của người mắc chứng ám ảnh sợ xã hội.

“Lá gan của chú em nhỏ quá nhỉ.” Nam sinh viên xích lại gần Lâm Dị, buồn cười nói: “Quy tắc trong trường học còn đáng sợ hơn tôi nữa mà? Trong thư thông báo trúng tuyển đã viết bằng chữ đỏ là ‘không nên đến sớm’, tại sao cậu còn định tới trường học sớm hả?”

“Em có điện thoại, em sang kia trả lời chút.” Lâm Dị tùy tiện tìm một cái cớ để kết thúc cuộc trò chuyện này. Cậu đứng lên, kéo theo vali bước trên lối đi giữa xe buýt, định tìm chỗ ngồi khác.

Một chỗ ngồi cách xa vị đàn anh khóa trên lắm mồm này.

Cậu vừa đứng dậy đẩy vali đi, còn chưa kịp ngồi xuống ghế khác thì xe buýt bỗng nhiên thắng gấp.

Nếu không phải Lâm Dị phản ứng cực nhanh túm lấy tay vịn thì cậu đã lăn thẳng tới bên chân tài xế rồi.

Nhưng chiếc vali thì không may mắn như vậy.

Một loạt tiếng động lạch cạch vang lên, tài xế kêu một tiếng ‘đờ mờ’ rồi quay đầu xem xét hai hành khách duy nhất trên xe: “Đụng phải một con thỏ nhỏ thôi, không có việc gì…”

Tiếng nói bỗng im bặt, khuôn mặt của tài xế và nam sinh viên đều hơi biến sắc.

Còn Lâm Dị thì vẫn đang ổn định cơ thể sau khi xe thắng gấp, vali của cậu hiển nhiên không tốt số như vậy.

Chiếc vali size 28 bị nghiêng đổ khi xe dừng đột ngột, chưa nói đến bốn bánh xe đều văng hết ra ngoài, ngay cả thân vali cũng bật tung, đồ đạc bên trong rơi vãi tung tóe ra khắp nơi.

Bao gồm dao phay, dao gọt trái cây, dao găm và nhiều loại dụng cụ cắt gọt khác…

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play