“Này bạn hiền.” Giọng nói của Trình Dương run rẩy, cậu ta cố gắng hít thở sâu mấy hơi: “Có khả năng nào, trời tối không phải là tối không?”

Lâm Dị cúi đầu suy nghĩ một lát: “Thế cậu nói xem trời sáng có phải là sáng không?”

Trình Dương: “…”

Trước mặt bọn họ, những người đăng ký đã dựa theo chữ số trên chìa khóa để đến phòng ngủ của mình. Ánh đèn trong hành lang tầng ba không quá sáng rõ nhưng vẫn có thể nương nhờ tia sáng này để nhìn thấy số phòng của từng căn.

“303, 304…” Trình Dương đếm số phòng ngủ, sắc mặt trở nên xám xịt: “305.”

Số phòng không đánh theo thứ tự ngẫu nhiên mà được phân bố có trật tự ở cùng một phía hành lang trên tầng ba. Số phòng ngủ được sắp xếp theo thứ tự chứng minh rằng bầu trời tối đen chính là buổi đêm khi NPC có thể giết người. Tuy nhiên ngay từ khi bắt đầu trò chơi trời đã tối, trong tay bọn họ không hề có manh mối gì cả.

Sắc mặt Trình Dương xám như tro tàn.

Lâm Dị đứng ngoài phòng ngủ thuộc về mình, cắm chìa khóa vào cửa, Trình Dương ở bên cạnh nhìn cậu.

Lâm Dị cảm thấy mình giống như con gái nhà lành bị thằng cha biến thái để mắt tới, cái kiểu mà vừa mở cửa là thằng đó sẽ nhân cơ hội xông vào hiếp rồi giết chết ấy.

Lâm Dị chậm rì rì mãi mà không vặn chìa khóa, im lặng một lát rồi nói: “Bạn hiền Trình Dương, tôi là nam đấy.”

Một lúc lâu sau Trình Dương mới hiểu rõ ý tứ của Lâm Dị, vội vàng giải thích: “Nhỡ đâu người mở cửa sẽ chết thì sao? Tôi đứng sau lưng cậu quan sát, nếu có biến thì tôi sẽ cố gắng kéo cậu ra.”

Lâm Dị: “À…”

Lúc này cậu mới xoay chìa khóa dưới ánh nhìn chằm chằm của Trình Dương. Khóa cửa được mở ra, lò xo bắn lại về vị trí cũ kêu ‘két’ một tiếng, âm thanh vang dội này vang lên đột ngột ngay giữa hành lang, sau đó truyền tới sâu trong hành lang. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Lâm Dị cảm giác cả người Trình Dương đều căng thẳng, cậu đẩy cửa ra rồi bước vào, sau đó thò đầu ra.

Mở cửa không chết người được đâu.

Lúc này Trình Dương mới đi về phòng mình.

Chờ Trình Dương mở cửa xong, Lâm Dị trả lại ân tình, rụt về phòng mình.

Trong phòng không bật đèn, Lâm Dị nhìn không rõ lắm tình hình chỗ này như thế nào, chỉ biết là rất yên tĩnh. Cậu đóng cửa lại, lần mò tới công tắc đèn bên cạnh cửa rồi bật lên.

Ánh đèn chiếu xuống, Lâm Dị phát hiện trong phòng 304 có rất nhiều đồ dùng cá nhân, giống như ban đầu đã có người sống ở đây.

Bởi vì trò chơi trinh thám này khai màn ngay vào buổi đêm nên Lâm Dị không thể không lục lọi trong phòng một phen. Cậu nhanh chóng dò xét khắp phòng một lượt, kiểm tra từng ngóc ngách, còn tìm được một cái bình đựng chất lỏng đầy chặt, nhưng có vẻ như nó không phải manh mối hữu dụng gì.

Thế là ánh mắt Lâm Dị di chuyển về phía khung cửa sổ nằm đối diện với cửa chính. Rèm cửa rủ xuống đã che khuất toàn bộ tầm nhìn từ khung cửa sổ này.

Lâm Dị nhìn rèm cửa, nhấc chân định tiến tới gần, nhưng vừa đi được một bước đã dừng lại.

Mọi người đều bị quy tắc 7-7 kéo vào nơi này, mấy thứ như cửa sổ đều khiến người ta cảm thấy không bình thường, tùy tiện tới gần không khéo xảy ra chuyện gì cũng nên.

Hơn nữa Tần Châu cũng đã nói rồi, phải cẩn thận cửa sổ.

Lâm Dị nhìn rèm cửa, do dự một lát, cuối cùng cũng không tiến lên đâm đầu vào chỗ chết nữa.

Sau đó cậu lại quan sát vách tường. Bên kia tường là phòng 305, cậu đã thấy Tần Châu cầm chìa khóa phòng 305.

Lâm Dị gãi đầu, hít sâu một hơi, sau đó dán cả người lên vách tường.

Tại phòng 305.

Tần Châu đã lục tung cả phòng một lượt, phát hiện không nhiều, nhìn cũng không có thứ gì đáng giá.

Trong tủ treo đầy quần áo, đều là trang phục của nữ, số đo khá nhỏ.

Trên mặt bàn kê cạnh chiếc giường đơn cũng có rất nhiều chai lọ mỹ phẩm, nếu có người vốn sống trong căn phòng 305 này, thì chắc hẳn là một người phụ nữ với thân hình nhỏ nhắn xinh xắn.

So với những người khác tiến vào Thế giới Quy Tắc, Tần Châu bình tĩnh cứ như về nhà mình vậy. Dù sao thì trong sách quy tắc của trường, có một nửa nội dung là nhờ anh tiến vào Thế giới Quy Tắc rồi hoàn thiện. Quy tắc này mãi vẫn chưa được đầy đủ cũng chỉ vì nó mãi vẫn không tìm tới anh.

Tần Châu đưa mắt nhìn về phía cửa sổ nằm đối diện với cửa chính. Cửa sổ có rèm che nên anh không biết đằng sau đó, cánh cửa sổ đang đóng chặt hay mở ra.

Anh đang nhìn chăm chú vào rèm cửa, bỗng một tiếng gọi nhỏ như muỗi kêu vang lên, nghe có vẻ xa xăm mà lại giống như ở rất gần.

“Đàn anh ơi…”

Tần Châu: “…”

Lâm Dị nghe được Tần Châu gõ vào tường hai cái, nhận được đáp án, cậu tiếp tục nói: “Em có một chuyện muốn hỏi đàn anh, có được không ạ?”

Bởi vì đây là lần đầu tiên tiến vào nơi này, cậu chưa hiểu biết nhiều, không dám chắc có thể giao lưu qua vách tường hay không, cho nên hiện giờ cậu mới thận trọng hỏi ý kiến Tần Châu.

Vách tường bị gõ một cái.

Lâm Dị đoán Tần Châu đã đồng ý, thế là nói: “Đàn anh chưa từng nghe danh câu lạc bộ Mensa, thế đã từng nghe câu ‘không sợ kẻ địch mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo’ bao giờ chưa?”

Bên kia bức tường: “…”

Lâm Dị ngượng ngùng chào hàng bản thân: “Chỉ số IQ của em là 143, nếu được dẫn dắt, có lẽ em sẽ trở thành đồng đội mạnh như thần luôn đấy.”

Bên kia vách tường không có động tĩnh gì, xem ra Tần Châu vẫn không buồn quan tâm đến cậu. Lâm Dị lại gõ lên tường, cứ gõ ba cái rồi lại ngừng, đoán chừng Tần Châu vẫn còn chú ý tới mình thì mới nói tiếp: “Ngày 28, không phải ngẫu nhiên em lại gặp đàn anh ở trên xe buýt, mà là đàn anh đang nghĩ cách ngăn cản tân sinh viên đến sớm. Còn nữa, danh sách đội tuần tra ngày 29 của hội sinh viên vẫn trống, thật ra đàn anh cũng không muốn thấy sinh viên bị kéo vào Thế giới Quy Tắc, anh vẫn luôn nghĩ cách để bảo vệ các sinh viên. Đàn anh chính là người ‘miệng nói lời chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ’ trong truyền thuyết đây mà!”

Bên kia bức tường cuối cùng cũng vang lên tiếng nói của Tần Châu: “… Bị dọa sợ đến váng đầu luôn rồi à?”

Lâm Dị nịnh nọt xong, hai tai đã đỏ bừng hết cả lên. Cậu nhanh chóng ổn định lại tâm tình sau đó nói: “Không đâu, tại em phát hiện từ sau khi tiến vào Thế giới Quy Tắc, đàn anh trở nên kiệm lời hơn nhiều, người giỏi giao tiếp mà im lặng thì chắc chắn có sự khác thường.”

Bên kia tường lâm vào trầm mặc.

“Em phát hiện ra đàn anh nói ít bởi vì anh có lòng phòng bị với bọn em, hơn nữa anh cũng đang quan sát bọn em.” Lâm Dị nói: “Nhưng vấn đề là, đàn anh là người hiểu rõ đám bọn em nhất, dù gì thì anh cũng là chủ tịch hội sinh viên mà. Thế thì rốt cuộc đàn anh đề phòng bọn em để làm gì? Nếu anh cảm thấy bọn em gây trở ngại thì cứ đá thẳng cánh cò bay bọn em ra ngoài luôn, không cần thiết phải nhắc nhở mọi người ‘cẩn thận cửa sổ’, cũng không cần dẫn đầu đi đăng ký, càng không cần quan sát bọn em. Dù sao thì việc bọn em có thể làm giúp đàn anh cũng không nhiều.”

“Vậy nên…” Tần Châu: “Rốt cuộc cậu muốn nói điều gì?”

“Giành được sự tín nhiệm của đàn anh, chứng minh em không phải quái vật.” Lâm Dị đáp: “Đàn anh, quái vật 7-7 đang ở trong số tám người chúng ta phải không?”

Việc có thể khiến một người giỏi giao tiếp trở nên kiệm lời ít nói, đã biết rõ họ đều là những sinh viên oan ức của Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên vậy mà Tần Châu vẫn còn tỏ ra phòng bị. Những điều này có thể chứng minh trong số họ có ai đó khiến ngay cả chủ tịch hội sinh viên cũng phải kiêng kỵ. Trong Thế giới Quy Tắc, nguy hiểm nhất là NPC, mà thứ nguy hiểm hơn chính là quái vật 7-7.

Bọn họ không phải NPC, vậy thì chỉ có thể là quái vật 7-7.

Lúc này Tần Châu im lặng rất lâu, hiển nhiên là không ngờ tư duy của Lâm Dị có thể nhảy vọt nhanh như vậy. Lâm Dị thì kiên nhẫn chờ đợi đáp án của Tần Châu. Một lát sau, vách tường bị gõ một cái.

Cậu nói đúng.

Không đợi Lâm Dị hỏi thêm, Tần Châu đè ép giọng nói: “Chỉ một số ít người trong hội sinh viên biết chuyện này thôi.”

Nói bóng gió như vậy là để Lâm Dị giữ bí mật.

“À, vâng ạ.” Lâm Dị cũng đã nhìn ra, những người khác sẽ chẳng thấy cảm kích với chuyện này đâu: “Nếu đàn anh không chê em phiền, em có thể hỏi tại sao không?”

Có lẽ vì đã loại bỏ hiềm nghi với Lâm Dị, lúc này Tần Châu mới nói: “Quái vật lập ra trò chơi quy tắc và cũng tôn trọng quy tắc, nhưng quái vật chính là quái vật, không có IQ 143. Điều kiện giết người, hoặc nói theo cách khác là quy tắc tử vong do nó lập ra kiểu gì cũng sẽ bị phát hiện.”

Lần này thì Lâm Dị đã hiểu: “Vì vậy quái vật mới làm người giám sát, nó ẩn nấp giữa chúng ta để giám sát chúng ta có suôn sẻ vi phạm quy tắc tử vong do nó lập ra không, lúc cần thiết còn có thể dẫn dắt chúng ta vi phạm quy tắc tử vong. Một khi quái vật phát hiện ra chúng ta biết tới sự tồn tại của nó thì nó sẽ tự ra tay, giết người diệt khẩu?”

“Cũng gần như vậy.” Tần Châu đáp: “Bản thân quái vật có một điều kiện giết người.”

“Là gì?”

“Trước khi lật ván có thể giết người tùy ý.”

Lâm Dị không hiểu lắm: “Lật ván?”

“Con đường tắt duy nhất để rời khỏi nơi đây là tìm ra quái vật, nói với nó rằng cậu đã biết rõ tất cả quy tắc của nó, việc này gọi là lật ván.” Tần Châu đáp: “Tôi từng nói rồi, đây là một trò chơi, nếu cậu biết rõ diễn tiến trò chơi của nó ra sao, nó sẽ đuổi cút cậu ngay, đồng thời cũng không lựa chọn cậu tham gia trò chơi lần nữa.”

“Ồ đúng rồi!” Lâm Dị nhớ lại: “Cho nên con đường xi măng kia mới vô hiệu với đàn anh.”

“Cái kiểu thiên tài trẻ IQ 143 như cậu thì phải che giấu tài năng cho kỹ vào.” Tần Châu nói: “Nó thích nhất là giết thiên tài trẻ đấy.”

Thiên tài trẻ Lâm Dị không hề bị dọa chút nào, trái lại còn ngại ngùng nói: “Biết rồi ạ. Bây giờ đàn anh đã cảm thấy em có tiềm năng trở thành đồng đội như thần chưa?”

“…”

“Đàn anh, chúng ta hợp tác đi.” Lâm Dị nói: “Em hấp dẫn sự chú ý của quái vật, đàn anh tìm được điều kiện tử vong thì báo cho em biết.” ( truyện trên app tyt )

“Rốt cuộc cậu sợ chết hay là không sợ chết?” Người sát vách im lặng một lát rồi hỏi.

“Đương nhiên là sợ chết rồi.” Lâm Dị khó hiểu.

“Thế cậu cảm thấy hấp dẫn sự chú ý của quái vật ngầu lắm à?”

Lâm Dị ngạc nhiên, vội vàng lấp liếm cho qua chuyện: “Phân công rõ ràng thì năng suất sẽ cao hơn mà, em buồn ngủ rồi, em đi ngủ đây, chúc đàn anh ngủ ngon.”

Để cho Tần Châu tin tưởng mình thật sự buồn ngủ, lúc lăn lên giường cậu còn cố gắng tạo ra tiếng vang lớn.

Sau khi tiếng động chấm dứt, Lâm Dị mở to mắt nhìn lên trần nhà.

Tần Châu chưa nói cho cậu biết điều kiện tử vong đêm nay, Lâm Dị cũng không hỏi. Cách giải thích rất đơn giản, đó là chính Tần Châu cũng không biết.

Lâm Dị mím môi: “Ba mẹ phải phù hộ cho con đấy.”

Để tránh suy nghĩ của mình quá sống động sẽ ảnh hưởng tới giấc ngủ, cậu lần mò túi áo, muốn lấy MP4 ra nghe tiếng ồn trắng để chìm vào giấc ngủ.

Nhưng sờ mãi mà chẳng thấy gì.

Giờ thì cậu hiểu ra tại sao Tần Châu lại nói đống dao cưa kia vô dụng rồi, bởi vì không thể mang chúng vào đây được. Chiếc MP4 vĩnh viễn không thể rời khỏi người cùng với đồng hồ điện tử của cậu đều biến mất không thấy tăm hơi.

Lâm Dị: “Hừm…”

Cậu khó chịu, muốn mở to mắt chờ NPC mang theo điều kiện giết người của bọn chúng tới đây.

Biết rằng mình sẽ không ngủ nổi, Lâm Dị bắt đầu nghiên cứu về lão già quản lý tòa nhà trọ kia, suy đoán điều kiện giết người của lão ta.

Là đăng ký ư? Đăng ký rồi sẽ chết?

Nếu vậy thì chẳng phải tất cả mọi người sẽ bái bai trò chơi cùng nhau à.

“Hỏng bét…” Lâm Dị thở hắt ra một hơi: “Quên hỏi đàn anh nơi này có vụ ‘luật không trừng phạt tất cả mọi người’ hay không rồi.”

Vừa dứt lời, Lâm Dị chợt nghe được một loạt tiếng động ồn ào.

Cậu lập tức ngồi dậy, hướng mắt nhìn về phía rèm cửa sổ.

Âm thanh đó giống như phát ra ngoài cửa sổ, nhưng khi Lâm Dị đứng dậy, tiếng động lại như thể vang lên từ ngay phòng bên cạnh, thậm chí cậu còn nghe được một tiếng hét ngắn ngủi.

Có điều tiếng hét biến mất rất nhanh, dường như chỉ mới phát ra một âm tiết là đã bị cắt đứt.

Tiếp theo là tiếng đè nén nghẹn ngào, âm thanh này nghe rõ ràng hơn so với tiếng sột soạt. Nó truyền đến từ một bức tường khác của phòng 304, chính là phòng 303 nơi Trình Dương ở.

Vừa khéo chiếc giường đơn trong phòng đặt sát bức tường bên phía phòng 303, cho nên Lâm Dị nghe được tiếng nghẹn ngào rất rõ ràng.

“Hu hu hu, dân giàu nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ, văn minh.”

“Hu hu hu, độc lập, tự do, hạnh phúc.”

“Hu hu hu, yêu tổ quốc, yêu đồng bào.”

“Hu hu hu hu, méo ổn rồi, ông đây vẫn sợ quá…”

Lâm Dị: “…”

Trình Dương phòng bên cạnh đang khóc nức nở.

Trình Dương khóc ít nhất hai tiếng đồng hồ, chờ đến khi cậu ta nức nở xong thì cả tòa nhà trọ đã trở nên yên tĩnh, sự yên lặng kéo dài mãi cho đến hừng đông, như thế tiếng sột soạt và tiếng hét ngắn ngủi đều là nghe nhầm.

Trong hành lang của nhà trọ có treo loa, lúc này loa đang phát ra tiếng, cực kỳ giống loa mời chào khách hàng của đám tiểu thương, trên thực tế cũng không khác biệt là mấy.

“Bữa sáng, bữa sáng, bữa sáng đến phòng 103."

Trên hành lang thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cửa mở, Lâm Dị cố ý lề mề câu giờ. Chờ đến khi cậu ra khỏi phòng 304, đúng lúc gặp được Tần Châu bước ra từ phòng 305.

Tần Châu liếc thoáng qua Lâm Dị.

Người khác sợ hãi không ngủ được nghe còn hợp lý, nhưng đằng này Tần Châu lại thấy quầng thâm dưới mắt Lâm Dị cũng đen sì, khiến anh phải im lặng một lát.

Hai người họ đều cố ý lề mề để nhân cơ hội này quan sát tình hình trong những phòng khác một chút. Những người còn lại rõ ràng không bình tĩnh được như hai bọn họ, rất có thể sẽ không nhớ đến việc đóng cửa lại trong lúc hoảng loạn.

Lợi dụng khi hành lang không có ai, Tần Châu kéo Lâm Dị tới gần mình, hạ giọng rất thấp nói: “Thiên tài trẻ, tối hôm qua cậu dằn vặt cái gì vậy?”

Không có MP4 hộ giá, suốt đêm Lâm Dị không ngủ được, lúc này nhìn cái gì cũng cảm thấy khó chịu. Bị Tần Châu kéo như vậy, cậu xấu hổ đến mức lông tơ trên người dựng đứng cả lên.

Lâm Dị giật mình, kéo giãn khoảng cách giữa mình và Tần Châu: “Không, không có gì.”

“Đêm qua cậu không ngủ, quầng thâm mắt sắp rơi xuống mặt luôn rồi kìa.” Tần Châu nói: “Đừng nói với tôi là cậu sợ, cậu đã có gan đâm đầu vào chỗ chết như vậy, nơi này còn chưa đến mức làm cho cậu sợ.”

Lâm Dị: “Tại kích động quá mức, nên không ngủ được.”

Tần Châu muốn nói rồi lại thôi, Lâm Dị sờ lên bụng, nói một câu ‘em đói’ rồi vội vàng trốn thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của Tần Châu, chạy xuống cầu thang, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.

Mặt Tần Châu sa sầm lại: “…”

Hừ, không nhìn thấy tinh thần hợp tác gì hết.

Phòng 103 dưới tầng một được cải tạo thành quán ăn.

Bên trong có một chiếc bàn dành cho tám người, trên mặt bàn đã bày sẵn cháo loãng và đồ ăn kèm, có điều mọi người không hề ngồi xuống ăn cơm, họ chưa biết bữa sáng có vấn đề gì không.

Cả đám đều đang chờ người nào đó làm mẫu, mặc dù bọn họ đã đói đến mức bụng réo ầm ầm lên rồi.

Lúc Lâm Dị chậm rì rì tới phòng ăn, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cậu.

Trình Dương vừa thấy Lâm Dị thì nhẹ nhàng thở phào, đôi mắt bóng đèn ngạc nhiên nhìn cậu chằm chằm: “Tốt quá rồi bạn hiền Lâm Dị, cậu còn sống.”

Cậu ta vừa thốt ra lời này, sắc mặt những người khác lập tức xấu đi hẳn. Lúc này đã có bảy người ở phòng ăn, nếu tối qua NPC giết người, kẻ chết chẳng phải là…

Nếu Tần Châu xảy ra mệnh hệ gì thì bọn họ cũng đi tong.

Thế là cái nhìn của mọi người hướng về phía Lâm Dị trở nên cực kỳ phức tạp, người mắc chứng sợ giao tiếp xã hội Lâm Dị được đông đảo ánh mắt theo dõi, vội vàng ngồi xuống bàn ăn.

Cậu muốn dùng bữa sáng để giảm bớt đi cảm giác mất tự nhiên khi bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm.

Thấy Lâm Dị bắt đầu ăn cháo mà vẫn không có vấn đề gì, những người khác cũng ngồi xuống theo. Trình Dương chủ động ngồi xuống ghế cạnh Lâm Dị, khiến Lâm Dị cực kỳ hâm mộ Vương Đạc ở đối diện, bởi vì Tần Châu chưa tới nên Vương Đạc vẫn ngồi một mình.

Bởi vì hâm mộ nên Lâm Dị mới nhìn Vương Đạc thêm vài lần, sau đó phát hiện ra anh ta có điểm khác thường.

Tối hôm qua mọi người đều không nghỉ ngơi đầy đủ, dưới mắt có quầng thâm mệt mỏi, nhưng tơ máu trong mắt Vương Đạc lại cực kỳ nhiều, hơn nữa anh ta cũng không ngừng quay đầu nhìn ra sau lưng, cả người căng như dây đàn.

Lát thì xoa mặt, chốc lại cắn móng tay.

Bởi vì đây là lần thứ hai Vương Đạc tiến vào Thế giới Quy Tắc, Tần Châu không có mặt nên những người khác chỉ có thể hỏi chuyện anh ta.

Nhưng Vương Đạc không trả lời bất cứ câu nào, Từ Hạ Tri thấy Khuất Gia Lương cứ dùng dằng hỏi thăm mãi nên đành nói: “Đừng hỏi nữa, tối qua Vương Đạc đã nói rồi, cậu ta dựa hơi người khác qua cửa nên không biết gì hết.”

“Nhưng ở đây chỉ có cậu ta tiến vào lần hai thôi!” Khuất Gia Lương lại hỏi Vương Đạc: “Vương Đạc, rốt cuộc chúng ta phải ở đây bao lâu? Trước đây tôi nghe nói đợi đủ số người trời định là có thể ra ngoài, có đúng vậy không?”

Vương Đạc chẳng nói chẳng rằng, vẫn không ngừng quay đầu nhìn ra cửa trước.

Giống như thể anh ta không hề nghe thấy Khuất Gia Lương trò chuyện với mình vậy.

Sự căng thẳng của Vương Đạc khiến những người khác cũng bắt đầu lo lắng hơn, rốt cuộc có người không chịu nổi áp lực, hai cô gái đều bật khóc.

“Ăn sáng, ăn sáng đi.” Trình Dương kêu gọi: “Các chị đừng khóc nữa, hay là ăn sáng trước đi, ăn no rồi mới có sức đi tìm manh mối. Vận may của em luôn tốt lắm, nhất định có thể tìm ra đầu mối.”

Khuất Gia Lương nổi cáu nói: “Vận may của cậu tốt thì đã không tới đây, càng không bị trường đại học chọn trúng.”

Trình Dương ‘ối’ một tiếng: “Anh la hét với em làm gì? Vậy anh đừng ăn nữa nhé, ra ngoài mà ngồi canh, đúng không bạn hiền Lâm Dị?”

Lâm Dị: “…”

Cậu sợ nhất là bị ‘dính đạn lạc’ vào lúc này, thế là hoảng đến mức đánh rơi cả đũa.

Khuất Gia Lương vẫn muốn tranh cãi với Trình Dương, Từ Hạ Tri giữ chặt Khuất Gia Lương lại: “Người ta nói không sai đâu, cậu đừng trút cơn tức lên người đàn em khóa dưới nữa.”

Thấy Khuất Gia Lương cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Lâm Dị xoay người nhặt đũa lên.

Nhưng khi cậu vừa cúi lưng xuống, sắc mặt lập tức thay đổi.

Dưới gầm bàn, cậu nhìn thấy bụng của Vương Đạc, nó rất to.

Đương nhiên bụng anh ta không thể to bằng phụ nữ mang thai mười tháng được, nhưng cũng dư sức để so với bà bầu bốn năm tháng.

Thời tiết tháng tám thích hợp mặc đồ ngắn tay, Vương Đạc mặc áo thun nên Lâm Dị có thể thấy rõ ràng phần bụng nhô lên của anh ta.

Không đợi Lâm Dị nhớ lại xem tối hôm qua Vương Đạc có bụng bia hay không, thì trên bàn bỗng vang lên tiếng gào thét.

Lâm Dị lập tức ngẩng phắt lên, Vương Đạc đang nôn mửa, nhưng dường như anh ta không hề có cảm giác gì cả, vừa nôn vừa không ngừng ngoái nhìn ra cửa trước.

Những người vây quanh bàn ăn lập tức tan tác như chim muông. Thứ anh ta nôn ra mặt bàn có gạo, mì tôm, que cay, còn có cả gián và một con chuột đã bị dịch vị dạ dày tiêu hóa phân nửa.

Khi bị nôn ra, con gián dính chặt trên người con chuột, dường như vẫn đang động đậy.

“Áaa…”

“Cái đệch, con mẹ nó chứ, a a a con mẹ nó dọa chết ông mày mất thôi.” Trình Dương nhảy tót ra sau như con khỉ, đúng lúc này biến cố đột ngột phát sinh!

Vương Đạc chú ý đến bãi nôn trên bàn. Anh ta ngẩn người, toàn thân bắt đầu co quắp, cánh tay cong như chân gà, đũa rơi trên mặt đất, một lát sau người mới ngã xuống.

“Ư… khục…”

Vương Đạc đau đớn kêu lên, cánh tay cong như chân gà bóp chặt lấy cổ họng mình, để lại mười vết cào máu me be bét trên cổ.

Chẳng biết lúc này anh ta đã khó chịu đến mức nào mà trong kẽ móng tay toàn là da thịt.

Đôi chân giãy dụa giống như có thể cào xước sàn nhà.

Nhưng quá trình này diễn ra cũng không quá lâu, chỉ trong chớp mắt, những thứ Vương Đạc nôn ra càng ngày càng ít, động tác giãy dụa cũng càng ngày càng nhỏ, sau đó triệt để dừng lại, đầu anh ta nghiêng sang một bên, tắt thở.

“Cậu ta chết rồi à?”

“Không… Không biết nữa.”

“Ai đó tiến lên xem thử đi?”

Lâm Dị suy nghĩ một lát, sau đó ngồi xổm xuống, vươn tay thăm dò hơi thở của Vương Đạc.

Cả đám nhìn chằm chằm Lâm Dị, không dám thở mạnh.

“Bạn… bạn hiền Lâm Dị, anh ta… anh ta còn sống không?” Trình Dương ôm đầu, đau khổ hỏi.

Lâm Dị lắc đầu, không còn hít thở nữa.

Cậu đặt trọng tâm chú ý vào bụng của Vương Đạc. Vì nôn mửa mà cái bụng của anh ta đã không còn to như trước, nhưng vẫn nhô cao, chẳng biết anh ta còn nuốt những gì nữa.

Thậm chí Lâm Dị còn thấy bụng Vương Đạc hơi gợn sóng, nhẹ nhàng nổi lên.

Thứ trong dạ dày anh ta vẫn còn sống à?

Lâm Dị cụp mắt suy nghĩ, đang tính đến việc có nên ấn mạnh, đẩy thứ bên trong dạ dày của Vương Đạc đã chết ra ngoài không.

Lý do Vương Đạc chết chắc chắn vì anh ta đã thỏa mãn điều kiện giết người của NPC.

Cho nên nguyên nhân cái chết của Vương Đạc rất có thể sẽ giúp bọn họ phát hiện ra điều gì đó. Dù sao thì tối hôm qua mọi người đều ở trong phòng mình, không ai biết rốt cuộc Vương Đạc đã trải qua chuyện gì.

Nghĩ đến đây, Lâm Dị đã có quyết định. Nhưng trước khi ấn bụng, cậu định thông báo cho Vương Đạc một tiếng. Người chết là to nhất, hy vọng Vương Đạc sẽ không trách cậu không tôn trọng thi thể.

“Đàn anh Vương Đạc, em…” Chờ đến khi liếc nhìn mặt Vương Đạc lần nữa, Lâm Dị hơi khựng lại.

Phát hiện Lâm Dị đột ngột trở nên căng thẳng, Trình Dương thận trọng hỏi: “Lâm Dị, sao thế?”

Lâm Dị chỉ chỉ vào mặt Vương Đạc.

Trình Dương: “Mặt của anh ấy… sao vậy?”

Lâm Dị hỏi: “Cậu không thấy à?”

“Thấy… Thấy cái gì cơ?” Trình Dương run rẩy: “Lâm Dị, cậu đừng dọa tôi.”

Lâm Dị không nói nữa.

Cậu cúi đầu quan sát Vương Đạc.

Chẳng biết từ lúc nào đôi mắt của anh ta đã mở bừng ra, trợn trừng lên nhìn Lâm Dị. Có lẽ vào lúc Lâm Dị ngắm nghía bụng anh ta thì đã bị anh ta nhìn chằm chằm rồi, có điều dường như những người xung quanh không hề phát hiện ra dị dạng của thi thể anh ta.

Thấy không ai phát hiện, khóe môi Vương Đạc từ từ nhếch lên từng chút, từng chút một.

Nhếch lên thành một độ cong quỷ dị.

Một nụ cười dữ tợn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play