Tôi Lại Phá Tan Quái Đàm Học Đường Rồi

Chương 5: Quái vật 7-7 (2)


2 tháng

trướctiếp

Trước mắt là một tòa nhà cho thuê trọ toát ra hơi thở tan hoang, không gian xung quanh u ám tối đen giống như bị bịt kín lại, ánh đèn lờ mờ tỏa ra từ nhà trọ là nguồn sáng duy nhất.

Không cần suy nghĩ nhiều, Lâm Dị nhấc chân đi thẳng về phía nguồn sáng. Chờ khi bước đến trước tòa nhà, cậu nhìn thấy Tần Châu đang đứng bên ngoài. Tần Châu cũng thấy cậu, lập tức nhíu mày.

Lâm Dị cân nhắc một lúc lâu, sau đó bước nhanh tới trước mặt Tần Châu, ngượng ngùng nói: “Đàn anh ơi, chúng ta bị cuốn vào quy tắc này rồi hả? Vừa nãy cửa sổ mở ra.”

Lúc Tần Châu quay đầu nhìn lại, ở cửa sổ bỗng xuất hiện một luồng ánh sáng đỏ quỷ dị. Ánh sáng đỏ trong nháy mắt tăng vọt, bao phủ con ngươi của bọn họ, tiếp theo bọn họ đã đến nơi này.

Lâm Dị nghĩ, bảo sao cho tới tận bây giờ vẫn chưa có cách giải quyết quy tắc 7-7. Tốc độ trèo lên của xi măng cực kỳ chậm, cho bọn họ đủ thời gian phản ứng lại và tự cứu mình. Nhưng khi 7-7 vừa xuất hiện, Lâm Dị còn chưa kịp nhìn thêm mấy lần thì đã bị kéo vào trong Thế giới Quy Tắc rồi.

Tần Châu nhìn cậu. Người nào bị kéo vào Thế giới Quy Tắc cũng đều có tâm trạng không tốt, thế mà Lâm Dị dường như lại không như vậy. Vẻ mặt Lâm Dị thả lỏng, cảm xúc tiêu cực duy nhất trên mặt cậu có lẽ là do lỡ liên lụy, khiến Tần Châu cũng bị kéo vào Thế giới Quy Tắc 7-7 giống mình.

“Không liên quan gì đến cậu đâu.” Tần Châu nói.

Ngay từ đầu anh cũng muốn vào Thế giới Quy Tắc 7-7 rồi, chẳng qua là mãi mà không gặp được.

“Ồ, thế thì tốt quá.” Lâm Dị đáp một tiếng, sau đó hết nhìn Đông rồi lại nhìn Tây: “Đàn anh, quái vật ở đâu thế?”

Tần Châu liếc cậu một cái, không trả lời câu hỏi này mà nói thật nhanh với Lâm Dị những điều nên làm sau khi tiến vào Thế giới Quy Tắc.

“Cậu có thể coi Thế giới Quy Tắc giống như một trò chơi trinh thám hồi hộp và kích thích, điểm kích thích ở chỗ mỗi đêm NPC đều sẽ giết người, còn hồi hộp ở chỗ NPC cần điều kiện nhất định để giết người. Nếu không muốn bị giết thì ban ngày cần tìm được manh mối có liên quan, thông qua những manh mối này tránh né số phận bị giết.”

“Coi Thế giới Quy Tắc như một trò chơi trinh thám hồi hộp và kích thích.” Lâm Dị lặp lại theo anh một lượt, tay phải nắm thành quyền đấm vào bàn tay trái của mình cái ‘bịch’, sau đó nói: “Thế là chủ đề của trò chơi là ‘cửa sổ mở’ ư?”

“Có thể cho là như vậy.” Tần Châu nói: “Nhưng tốt nhất hãy cách xa cửa sổ ra.”

Dù sao thì bọn họ cũng đều bị ‘cửa sổ mở’ cuốn vào trong Thế giới Quy Tắc.

“Nhưng mà…” Tần Châu liếc Lâm Dị một lượt từ trên xuống dưới: “Loại người thích đâm đầu vào chỗ chết như cậu chắc khoái cái này lắm.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

“Đàn anh, em chỉ muốn vào đây thôi. Trước đó em đã nói rồi mà, em không muốn chết.” Lâm Dị nhỏ giọng giải thích, cậu nhận ra Tần Châu dường như không có ý định coi mình là anh em. Cũng đúng thôi, cậu vẫn chưa gia nhập hội sinh viên mà. Nhưng Tần Châu đã nói nơi này là một trò chơi, vậy cậu cũng được coi như đồng đội của anh, thế mà Tần Châu lại không có ý định coi cậu là đồng đội.

Mặc dù Lâm Dị tự nhận mình là người quái gở, nhưng lời giới thiệu của Tần Châu về Thế giới Quy Tắc vẫn có quá nhiều điểm không rõ ràng. Điều kiện giết người rốt cuộc là thế nào? Có thể ra tay với NPC được không? Tránh thoát điều kiện giết người rồi sau đó làm gì tiếp? Còn cả quái vật nữa, quái vật 7-7 ở đâu?

Lâm Dị cần người chơi dày dặn kinh nghiệm như Tần Châu cung cấp cho mình nhiều thông tin hơn. Cậu ngẫm nghĩ rồi nói: “Đàn anh có biết câu lạc bộ Mensa không?”

Mensa là một câu lạc bộ với tiêu chuẩn tham gia là chỉ số IQ, Lâm Dị uyển chuyển ám chỉ: “Đàn anh, em là hội viên dự bị của Mensa đấy.”

Tần Châu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cậu rất lâu, sau đó không nói lời nào mà chỉ xoay người tiến vào tòa nhà.

Lâm Dị: “…”

Tình hình là cậu đã lấy hết can đảm, vứt cả mặt mũi để chào hàng bản thân rồi mà đối phương không thèm quan tâm, đối với Lâm Dị thì tình hình bây giờ hơi gay go.

Cậu cảm thấy mình đang bị ghét bỏ. Cậu tự hỏi nếu bây giờ mình cũng tiến vào tòa nhà, có khi nào Tần Châu sẽ cho rằng cậu đi theo anh không? Thế thì khó xử quá.

Để ngăn chặn trường hợp ấy xảy ra, Lâm Dị quyết định chờ một lúc rồi hẵng đi vào.

Để năm phút sau vậy, khoảng thời gian này không dài cũng không ngắn.

Cậu giơ tay lên định xem giờ, nhưng đồng hồ đeo trên cổ tay đã mất tăm không thấy bóng dáng. Lâm Dị vừa nghĩ xem mình làm mất đồng hồ từ lúc nào, vừa chờ đợi năm phút trôi qua. Nếu lúc này có đồng giờ bấm giờ ở đây, có thể thấy Lâm Dị nhấc chân bước vào tòa nhà trọ ngay khi thời gian vừa đến năm phút.

Sau khi vào trong tòa nhà, Lâm Dị phát hiện ra ở sảnh lớn tầng một không chỉ có một mình Tần Châu mà còn cả những người khác bị kéo vào Thế giới Quy Tắc. Tiếng tăm của chủ tịch hội sinh viên vang danh lẫy lừng, hầu như tất cả sinh viên của Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên đều biết anh, lúc này bọn họ đang không ngừng hướng mắt nhìn về phía Tần Châu. Đáng tiếc Tần Châu chẳng quan tâm tới ai, cũng không đáp lại lời xin giúp đỡ của bọn họ.

Lâm Dị thấy dường như Tần Châu cũng không coi những người khác là đồng đội, chẳng qua vì bị nhìn chằm chằm đến mức phát phiền nên anh mới phun ra một câu ‘cẩn thận cửa sổ’.

Câu ‘cẩn thận cửa sổ’ nói cũng như không, bởi vì mọi người đều bị cửa sổ mở ra cuốn vào đây, ai mà chẳng biết cửa sổ có vấn đề, sẽ chẳng bao giờ tới gần.

Sau đó Tần Châu bắt đầu dò xét hoàn cảnh trong tòa nhà, Lâm Dị cũng đi theo.

Tòa nhà này rõ ràng dành cho người trưởng thành thuê, tầng một có phòng trực và phòng giặt quần áo, thậm chí còn có cả phòng cắt tóc và quán ăn. Những căn phòng ấy lúc này đều đóng kín, trên cửa có biển tên tương ứng.

Cầu thang lên tầng hai và tầng ba nằm ở hai bên, điểm khác biệt so với nhà ở tập thể thông thường là nơi này cũ kỹ và rách nát hơn, tường nhà đầy vết nứt còn sơn thì bong tróc, để lộ ra lớp trát xi măng bên trong. Trần nhà trên đầu làm chống thấm rất kém, mọc đầy rêu xanh xỉn màu, khiến cả tòa nhà này tỏa ra mùi vị khác thường không nói rõ ra được.

Thứ mới tinh duy nhất chính là cánh cửa sắt của tòa nhà.

Sau khi dạo quanh tòa nhà một lượt, Lâm Dị để mắt đến phòng trực.

Phòng trực có hai cánh cửa sổ kính quay ra sảnh lớn của tòa nhà, cửa sổ đang đóng, vì kính quá bẩn nên không nhìn rõ được bên trong phòng.

Xem ra cửa phòng trực cũng đóng, đang lúc Lâm Dị băn khoăn có nên gõ cửa để xem thử trong phòng trực có người hay không thì phía sau lưng cậu chợt bị người ta chọc khẽ mấy cái.

Đó là một cô gái. Chờ đến khi Lâm Dị quay đầu lại nhìn, người cất tiếng nói lại là một nam sinh viên khác: “Chúng ta tự giới thiệu đi, mọi người làm quen với nhau một chút.”

Lâm Dị: “Ồ! Được chứ!”

Thật ra trong lòng cậu đã bắt đầu run rẩy rồi, phân đoạn tự giới thiệu này đối với cậu không hề tốt lành gì.

Nam sinh viên liền bắt đầu: “Tên tôi là Khuất Gia Lương, năm bốn đại học. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp phải quái vật quy tắc…” Khuất Gia Lương nói đến đây, không nhịn được mà oán trách: “Nếu hôm nay tôi lười học đi đá bóng thì nói không chừng sẽ chẳng… Vốn dĩ hôm nay chính là cuối tuần mà.” Dứt lời, anh ta túm chặt mái tóc.

Lúc này, một nam sinh viên khác vỗ vai Khuất Gia Lương: “Từ Hạ Tri, bạn cùng phòng của cậu ấy, trước khi bị cuốn vào đây thì tôi đang học bài cùng cậu ấy. Đây, đây cũng là lần đầu tiên tôi bị cuốn vào Thế giới Quy Tắc.”

Lâm Dị vừa nghĩ sẵn câu tự giới thiệu trong đầu vừa nhủ thầm.

Lại là bị cuốn vào, người bị cuốn vào đây đến từ khắp mọi nơi ha.

Lúc này, trong sảnh lớn của tòa nhà có tổng cộng tám người, sáu chàng trai và hai cô gái. Cô gái chọc lưng Lâm Dị mở miệng nói: “Chu Linh Linh, đại học năm ba, lần đầu tiên.”

Một cô gái khác cúi đầu vừa lau nước mắt vừa nói: “Tôi… Tôi tên là Lý Dĩnh, năm hai, tôi… cũng là lần đầu tiên.”

Có lẽ do cảm xúc của Lý Dĩnh đã lây lan cho mọi người, vành mắt Chu Linh Linh cũng đỏ lên.

Ngoại trừ Lâm Dị và Tần Châu, hai chàng trai còn lại một người tên Trình Dương, người kia tên Vương Đạc. Trình Dương cũng là tân sinh viên giống Lâm Dị. Lâm Dị nhận ra Trình Dương chính là cậu bạn bị nhốt trong nhà nghỉ cùng với mình tối hôm qua, lúc ấy cậu ta ngủ giường dưới Lâm Dị.

Trình Dương lục lọi trên người mình, dường như đang tìm thuốc lá. Tối hôm qua cậu ta nằm ở giường bên dưới hút thuốc mãi, hết điếu này đến điếu khác. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Lâm Dị phát hiện trên mặt đất toàn là tàn thuốc.

Bởi vì có người chết trong phòng nên Trình Dương đã hết thuốc lá lại run rẩy nhặt điếu thuốc trên đất lên, tiếp tục hút.

Lâm Dị nhủ thầm, đây là phản ứng của đàn ông mỗi khi gặp chuyện hay sao?

Sau đó cậu nhìn sang Tần Châu, Tần Châu cũng hút thuốc lá.

Tần Châu đang đánh giá cả đám bọn họ. Anh rất nhạy cảm, ngay khi Lâm Dị vừa mới liếc qua anh, anh cũng lập tức nhìn lại.

Lâm Dị vội vàng hướng mắt nhìn sang chỗ khác, trong lòng gào thét: Chắc không bị phát hiện đâu nhỉ? Việc mình nhìn trộm người ta chưa bị phát hiện đúng không?

Bên tai cậu vang lên giọng nói, Trình Dương không có thuốc lá đành xoa mặt rồi cất tiếng: “Trình Dương, chữ Trình có bộ Hòa, Dương trong ‘Dương cương chi khí’. Chào các đàn anh đàn chị, em là tân sinh viên. Nhà em có rất nhiều tiền, người giàu nhất ở tỉnh Dung chính là ba em. Nếu các anh các chị đồng ý cứu em một lần thì em xin tặng hết tài sản cho mọi người ạ.”

Đáng tiếc vào lúc này dù có nhiều tiền thì cũng chẳng ai dám đứng ra.

Lâm Dị mở miệng: “Lâm Dị, năm nhất.”

Không còn gì nữa, bốn chữ này chính là bản thảo giới thiệu bản thân mà Lâm Dị đã phải soạn sẵn rất lâu trong đầu.

Sau màn tự giới thiệu, khóe mắt Lâm Dị thoáng thấy Tần Châu vẫn đang nhìn mình, ánh mắt có vẻ suy tư sâu xa. Người còn lại nói: “Vương Đạc, năm hai, nhưng đây là lần thứ hai tôi vào Thế giới Quy Tắc.”

Lời này lập tức hấp dẫn phần lớn ánh mắt của mọi người. Khuất Gia Lương lập tức hỏi liên hồi: “Cậu vào rồi ư? Vào quy tắc nào thế? Thế giới quy tắc thật sự có quái vật tồn tại hả?”

Vương Đạc vô thức nhìn thoáng qua Tần Châu: “Là quy tắc 3-7, nhưng tôi chẳng làm gì cũng thắng nên không biết nhiều lắm.”

Cái nhìn của anh ta khiến mọi người đồng loạt liếc về phía Tần Châu, sau đó hiểu ra ý nghĩa ánh mắt của Vương Đạc. Người Vương Đạc dựa hơi để thắng chắc là anh chủ tịch hội sinh viên này.

Trong cái rủi có cái may, lúc này Tần Châu cũng có mặt trong Thế giới Quy Tắc 7-7. Giống như tìm được người đáng tin cậy, vẻ sợ hãi trên mặt mọi người đều bay biến đi kha khá.

Trình Dương không biết Tần Châu, nhưng cậu ta cũng đoán được sức nặng của anh, bèn thật lòng cất tiếng: “Đại thần! Em đây dựa hết vào anh đấy ạ.”

“Nói nhiều thế.” Tần Châu chỉ vứt lại một câu, bởi vì không rõ ý của anh nên sắc mặt Trình Dương và Vương Đạc đều lập tức trở nên ngượng ngùng.

Lâm Dị càng thêm chắc chắn hơn, Tần Châu quả thật không hề coi những người khác là đồng đội. Sau đó cậu bắt đầu cảm thấy khó chịu toàn thân, chết tiệt thật, bệnh xấu hổ thay người ta lại tái phát rồi.

Trong bầu không khí vi diệu ấy, bỗng có tiếng bước chân một nặng một nhẹ vang lên bên ngoài tòa nhà. Tiếng bước chân đi từ xa đến gần, khiến bầu không khí bên trong nhà lập tức thay đổi, sự bất an lặng lẽ lan tràn, hơi thở của cả đám đều thắt chặt lại theo tiếng bước chân kia.

Đến rồi, NPC đến rồi.

Ngoại trừ Trình Dương, những người khác đều biết NPC chính là đao phủ của Thế giới Quy Tắc. Đại khái là vì những người khác không còn hơi sức đâu mà phản ứng lại Trình Dương nên cậu ta đành đi tới bên cạnh Lâm Dị: “Nè bạn hiền Lâm Dị, cậu có biết tình hình là như thế nào không?”

Lâm Dị nghĩ đến việc Tần Châu nói với mình về tình hình trong Thế giới Quy Tắc, chắc hẳn Thế giới Quy Tắc không phải là sự tồn tại cần giữ kín như bưng. Thế là cậu nhỏ giọng thuật lại những gì Tần Châu nói cho Trình Dương biết: “Có thể coi nơi này là một trò chơi trinh thám chờ được thăm dò, trong trò chơi NPC sẽ giết người.”

Trình Dương hơi sửng sốt.

Mặc dù cậu ta đã sớm biết rằng nơi này rất hoang đường, nhưng đến khi thật sự nghe được lời giới thiệu không thể tưởng tượng nổi này, cậu ta vẫn không nhịn được mà rùng mình.

Lâm Dị nhận ra Trình Dương sợ hãi, đành gượng gạo an ủi: “Nhưng NPC có điều kiện hạn chế khi giết người, hơn nữa bọn chúng sẽ chỉ giết người vào ban đêm.”

Trình Dương căng họng nói: “Vậy, vậy… điều kiện giết người là gì?”

“Không biết.” Lâm Dị vẫn nhỏ giọng: “Vì vậy ban ngày phải tìm manh mối, nếu tìm được manh mối thì buổi tối sẽ có thể né tránh tử vong.” Cậu ngẫm nghĩ một lát, chắp vá thêm một câu: “Chắc là như vậy.”

Chẳng biết có phải vì Lâm Dị không biết an ủi người khác hay không mà sau khi nghe xong lời cậu nói, sắc mặt Trình Dương càng khó coi hơn. Cậu ta mấp máy môi, một lúc lâu sau mới phun ra được một câu: “Mẹ… Mẹ nó chứ… Tôi là người thiên về sức mạnh võ lực, chứ trí thông minh thì bằng không.”

Mặc dù Trình Dương không cao bằng Lâm Dị nhưng bề ngang lại to hơn Lâm Dị khá nhiều. Vừa nhìn đã biết cậu ta là dân thể thao thường xuyên tập luyện, cũng là minh chứng rõ ràng cho câu nói ‘không có đất dụng võ’.

Trình Dương nhìn thoáng qua bên ngoài tòa nhà: “Hơn… Hơn nữa…”

Cậu ta còn chưa dứt lời, tiếng bước chân đã tới gần, chỉ chốc lát sau đó đã tiến sát trong gang tấc.

Bên tai vang lên tiếng hít khí lạnh.

“Đến… Đến rồi.”

Chẳng biết ai thốt ra câu này, trong tầm mắt của đám người, một ông già xuất hiện trước cổng tòa nhà.

Lão ta khoảng sáu mươi tuổi, thân hình gầy nhẳng, chân phải bị cụt một đoạn nên đi đường phát ra tiếng động một bước nặng một bước nhẹ.

Khuôn mặt lão ta hiện lên đầy nếp nhăn, đống da thịt chảy xệ này gần như che khuất cả mắt của lão, khiến lão già này nhìn tới đâu cũng khiến người ta cảm thấy như mình bị lén lút dòm ngó vậy.

Lão già nhìn thoáng qua đám đông một lát, bởi vì có nhiều người nên ánh mắt lão ta chỉ khẽ lướt qua bọn họ, sau đó lão đi thẳng đến trước cửa phòng trực, dùng chìa khóa mở cửa phòng ra. 

Mọi người trông thấy lão già đi vào trong, sau đó đẩy cánh cửa sổ kính ra, lúc cửa kính di chuyển còn vang lên tiếng động.

Mọi người đều mắc chứng PTSD* với cửa sổ, khi lão già mở cửa ra, cả đám đều lùi về sau một bước, ngay cả Tần Châu cũng chau mày.

(*: Rối loạn căng thẳng sau sang chấn) 

Cửa sổ kính bị đẩy ra, để lộ bệ cửa sổ đằng sau. Mặt bàn tương đối rộng, bên trên đặt một chiếc điện thoại bàn, cạnh đó còn có một quyển sổ ố vàng, phía trên sổ là một chuỗi chìa khóa, trên mỗi chiếc chìa khóa đều dán chữ số.

Lão già nhoài nửa người ra ngoài cửa sổ, cầm quyển sổ ghi chép trong tay, vung vẩy về phía bọn họ: “Phải đăng ký.”

Câu nói lấp lửng, cộng thêm lão già khiến người ta cảm thấy cực kỳ không thoải mái, kết hợp với nhau làm bầu không khí nhất thời trở nên cứng ngắc.

Không ai tiến lên đăng ký, bọn họ không biết sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo. Tầm mắt của mọi người liếc qua liếc lại giữa Tần Châu và lão già, họ đều hy vọng Tần Châu có thể xung phong đi đầu.

Tần Châu đứng tại chỗ, không hề có ý định đi đầu, chỉ hỏi: “Nếu không đăng ký thì sao?”

Ánh mắt lão già đang nhìn chằm chằm vào mọi người giờ lại lập tức trở thành nhìn một mình Tần Châu: “Hiện giờ là tình huống đặc biệt, không đăng ký thì không giao chìa khóa.”

“Tình huống đặc biệt?” Tần Châu tóm chặt chữ mấu chốt, hỏi tiếp: “Tình huống đặc biệt gì vậy?”

“Chẳng lẽ cậu không biết đã có rất nhiều người chết rồi à?” Lão già nhìn Tần Châu chằm chặp, đáp lại: “Bên ngoài rất rối loạn, nếu không đồng ý đăng ký thì tôi chỉ có thể đuổi cậu ra ngoài.”

Tần Châu lại hỏi thăm về ‘bên ngoài’, thế nhưng lão già không chịu nói nhiều thêm, chỉ nhìn Tần Châu thật sâu một lúc, sau đó quay về chủ đề ban đầu, bảo mọi người đăng ký.

Không ai dám thở mạnh, đang lúc giằng co căng thẳng, Tần Châu đột ngột tiến lên nhận lấy giấy bút trong tay lão ta.

Thấy Tần Châu đăng ký xong, những người khác cũng lưỡng lự tới đăng ký.

“Đăng ký xong rồi thì quay về phòng của các cô các cậu đi.” Lão già nói: “Không có việc gì thì đừng đi lung tung bên ngoài.” ( truyện trên app T Y T )

Lâm Dị là người cuối cùng đăng ký. Lúc đăng ký cậu còn cố ý ném sổ ghi chép xuống đất, sau đó cúi người xuống nhặt.

Lợi dụng thời cơ này, Lâm Dị nhanh như chớp lật giở quyển sổ mỏng ấy. 

Cậu để ý rằng lúc đăng ký Tần Châu đã liếc nhìn cuốn sổ này thêm vài lần.

Lâm Dị vốn tưởng rằng trong sổ có đầu mối nào đó, cuối cùng lại thất vọng khi phát hiện ra rằng sổ đăng ký chỉ là những tờ đơn đăng ký đơn giản được đóng thành tập, thậm chí mục cần điền chỉ có tên.

Điểm kỳ quặc duy nhất là trong cuốn sổ này có vài tờ giấy cạnh rìa thô ráp, như thể có vài trang đã bị xé mất. 

Sau khi nhặt sổ đăng ký lên, dưới ánh nhìn soi mói đầy bất mãn của lão già, Lâm Dị nhanh chóng viết tên mình xuống. Chờ điền xong xuôi, cậu đẩy sổ đăng ký đến trước mặt lão ta.

Lão già liếc nhìn Lâm Dị một lát, kiểm tra thông tin đăng ký của cậu rồi đưa cho cậu chiếc chìa khóa dán số ‘304’.

Đợi đến khi Lâm Dị lấy được chìa khóa thì người trong sảnh lớn tầng một đã đi hết. Sau khi có chìa khóa, bọn họ dựa theo con số dán trên chìa để đi tới phòng của mình.

Chỉ có Trình Dương còn ở lại chờ cậu.

Thấy Lâm Dị đã đăng ký xong xuôi, Trình Dương để lộ số trên chìa khóa của mình cho cậu xem, là ‘303’. Nếu theo thứ tự bình thường, phòng của cậu ta sẽ ở ngay bên cạnh phòng Lâm Dị.

Hai người đi lên tầng ba, sau khi tiết lộ chìa khóa của mình, Trình Dương không lên tiếng nữa. Đồng hành với người không quen biết, đối phương nói quá nhiều sẽ khiến Lâm Dị cảm thấy xấu hổ, nếu đối phương không nói lời nào thì Lâm Dị sẽ lại càng xấu hổ hơn.

Lâm Dị lúng túng đến mức không chịu nổi nữa, chủ động hỏi một câu: “Lúc, lúc nãy cậu định nói cái gì?”

Vừa rồi Trình Dương đang nói câu ‘hơn nữa’ thì bị lão già xuất hiện cắt ngang.

Câu hỏi làm dịu đi bầu không khí lúng túng của Lâm Dị vừa vang lên, sắc mặt Trình Dương bỗng trắng bệch ra như gặp ma. Thậm chí Lâm Dị còn nghe được tiếng cậu ta nuốt nước bọt, sau đó cậu ta nói: “Bạn hiền Lâm… Lâm Dị này, cậu bảo là ban ngày đi tìm manh mối, ban đêm NPC giết người.”

Lâm Dị dừng lại, ngay khi Trình Dương vừa mới dứt lời, cậu đã hiểu Trình Dương muốn nói gì.

Trình Dương nắm thật chặt chiếc chìa khóa, sau đó lại buông ra. Chìa khóa siết thành vệt trong lòng bàn tay cậu ta. Trình Dương suýt nữa thì cắn phải lưỡi: “Bên ngoài trời đã…”

Tối rồi.

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp