Chẳng tân sinh viên nào dám coi quy tắc trong trường học không đáng lo nữa, trong số họ còn có người thử lấy điện thoại ra liên lạc với người bên ngoài, nhưng cuối cùng tất cả đều hoảng sợ đặt máy xuống rồi bất lực ôm đầu.

Ở chỗ này, điện thoại không có tín hiệu.

“Đàn… đàn anh ơi, rốt cuộc nơi này là sao thế ạ?”

Có tân sinh viên lấy hết can đảm hỏi thăm, đổi lấy chút thương hại của đối phương: “Sau khi báo danh rồi các cậu sẽ biết thôi, nếu sợ rồi thì phải nhớ kỹ điều này, đừng vi phạm quy tắc.”

Thư thông báo trúng tuyển có nhắc tới việc không được đến sớm, cũng không được đến trễ và không được không đến.

Các tân sinh viên không dám đến trễ hoặc không đến, chỉ có thể run sợ rời khỏi nhà nghỉ, hướng về phía ngôi trường đại học cách đó hơn hai trăm mét để hoàn thành thủ tục ghi danh.

Lâm Dị đứng giữa đám đông, đi được một đoạn rồi mới ngoái đầu lại nhìn.

Bề ngoài của nhà nghỉ không khác biệt là mấy so với nhà khách ở thị trấn nhỏ, là một tòa nhà cũ cao hai tầng. Nhà nghỉ này cũng không có biển hiệu, chỉ dựng một bảng thông báo trước cửa: Những người không phải là sinh viên, giảng viên và nhân viên của Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên không được phép nghỉ trọ.

So với các tân sinh viên sắc mặt trắng bệch, đám đàn anh và đàn chị khóa trên dường như đã quen thuộc với cái chết. Cách làm của bọn họ không phải báo cảnh sát mà là xếp gọn gàng thi thể vào trong túi đựng xác.

Lâm Dị nhìn thoáng qua, có chừng sáu, bảy cái túi đựng xác, có người vẫn đang không ngừng đẩy thi thể từ trong nhà nghỉ ra ngoài.

Bao nhiêu cái túi đựng xác là bấy nhiêu người chết đi tối hôm qua.

Đàn anh khóa trên thích xã giao thì đang vắt chân ngồi chồm hỗm trước túi đựng xác, trong miệng còn ngậm điếu thuốc. Xem ra anh nghiện thuốc nặng, không phải ai sau khi mở túi đựng xác ra và chứng kiến trạng thái tử vong tàn nhẫn của thi thể rồi mà vẫn còn nhớ phủi tàn thuốc xuống đất. 

“Còn gì nữa không?” Tần Châu hỏi.

“Không còn, đều ở đây hết rồi.” Bên cạnh có người đáp lại. Mặc dù bọn họ đã quen với việc có người chết nhưng vẫn không đành lòng khi nhìn những túi đựng xác này.

“Bảy cái.” Tần Châu kéo khóa túi đựng xác lên, nói bằng giọng điệu không rõ mang tâm trạng gì: “Khóa này hơi nhiều tân sinh viên không nghe lời.”

Bỗng nhiên Tần Châu nghĩ đến chuyện gì đó, hỏi: “Cái thằng nhóc cứng đầu hôm qua tôi bảo các cậu dẫn về…”

Nói rồi, anh liếc nhìn những cái túi đựng xác: “Đang ở trong này à?”

“Vẫn còn sống.” Người trả lời nhớ lại một lát rồi nói: “Cậu ta nghe lời lắm, lúc đi theo chúng em cũng không hỏi là đi đâu, bảo cậu ta ở đây một đêm, cậu ta không hề nói nhiều lời mà lập tức làm theo. So với những tân sinh viên ầm ĩ khác thì cậu ta là người yên ổn nhất, nhìn không giống kẻ cứng đầu chút nào.”

Tần Châu nhìn chằm chằm anh ta: “Cậu cảm thấy người cãi lộn rồi chửi chúng ta bị điên là bình thường, hay như cậu ta mới là bình thường?”

Người đáp lời bỗng chốc im lặng.

Tần Châu đứng lên: “Trong vali của cậu ta đựng toàn dao.”

“Hả?”

“Cậu tưởng tôi bảo cậu uy hiếp cậu ta, tiễn cậu ta tới đồn cảnh sát là nói đùa à?” Tần Châu nói: “Rõ ràng cậu ta đã có chuẩn bị trước khi tới đây, cậu ta biết tình hình nơi này.”

Những người khác thốt lên mấy câu đại loại như ‘Đậu má’, ‘Sao cậu ta lại biết được, chỉ bằng quy tắc trong trường học mà đoán được ra ư?’.

“Nếu nhận được bộ quy tắc trong trường học như vậy, cậu sẽ thật sự làm theo à? Dù có cho là thật thì cậu ta cũng nên thành thật chờ đến khi trời sáng hẵng đến trường mới đúng.” Tần Châu nói.

Những người khác cảm thấy Tần Châu nói rất có lý, thế là càng khiếp sợ hơn: “Không, không phải đâu. Sao lại có người biết được trước khi báo danh chứ?”

Tần Châu cũng không trả lời được, dập tắt điếu thuốc lá rồi nói: “Trông chừng cậu ta thật kỹ vào.”

- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Lâm Dị bước đến trước trường Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên, ngẩng đầu nhìn cổng trường.

Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên miễn cưỡng có thể đủ tiêu chuẩn là ‘ngôi trường nổi tiếng trăm năm’, dù sao thì kiến trúc của trường nhìn cũng giống trăm năm tuổi thật, trông như phiên bản thu nhỏ của kiến trúc thời kỳ Trung Hoa Dân Quốc.

Chẳng qua đám tân sinh viên đã không còn tâm trạng nào mà thưởng thức cảnh sắc vườn trường được nữa, toàn bộ các tân sinh viên ra khỏi nhà nghỉ thì đều gục đầu xuống. ( truyện trên app tyt )

Còn có những tân sinh viên rạng sáng ngày 29 mới đến trường học, khuôn mặt của đám sinh viên này đều có chung một đặc điểm, đó là không ngừng dụi mắt, vẻ mặt ngơ ngác và khó mà tin nổi.

Xem ra có lẽ bọn họ không ghi danh vào ngôi trường này, thư thông báo trúng tuyển gửi đến đều bị họ xem như trò đùa ác ý. Bọn họ tới những trường đại học bình thường, nhưng lại bị kéo đến nơi này.

Lâm Dị phát hiện một tân sinh viên đang có ý định hỏi thăm người khác, bèn vội vàng né tránh sang bên cạnh, sợ bị bớ làm tốt thí.

Thế là màn hỏi đáp quỷ dị vang lên bên tai cậu.

“Cậu gì ơi, cho mình làm phiền chút, xin hỏi cậu có biết chỗ này là đâu không? Nơi mình cần đến rõ ràng không phải là đây.”

“Mình cũng không rõ lắm đâu, nhưng tốt nhất là cậu nên tuân thủ quy tắc, nếu không sẽ… sẽ…”

“Sẽ làm sao cơ?”

“Sẽ chết.”

Quá trình ghi danh nhập học cũng không tầm thường, vừa tiến vào cổng trường đã có thể nhìn thấy điểm ghi danh dựng giữa đường. Điểm ghi danh cũng không nhiều, chỉ có hai khu vực.

Một điểm ghi danh phụ trách các tân sinh viên cầm theo thư thông báo trúng tuyển, điểm còn lại thì phụ trách các tân sinh viên tự dưng có thư thông báo trúng tuyển rơi vào nhà, có vẻ họ đang chuẩn bị làm công tác tư tưởng cho đám tân sinh viên còn bối rối này. 

Lâm Dị tiến tới điểm ghi danh đầu tiên, một hàng người dài  dằng dặc đang đứng chờ đến lượt, nhưng tốc độ làm việc của nhân viên trong trường cũng rất nhanh. Chỉ một lát sau là Lâm Dị đã tiến tới đầu hàng. Cậu nhìn tân sinh viên đang ghi danh ở đằng trước, chỉ cần nộp lại thư thông báo trúng tuyển cho thầy phụ trách rồi đóng phí là xong.

“Thầy ơi.” Cậu tân sinh viên trước mặt Lâm Dị run rẩy hỏi: “Chỗ này… Chỗ này rốt cuộc là sao vậy ạ?”

“Nhìn bên kia kìa.” Thầy phụ trách chỉ ra đằng xa: “Chỗ đó là hội sinh viên và các câu lạc bộ. Sau khi báo danh, em cầm biên lai tới chỗ hội sinh viên để chọn chuyên ngành và ký túc xá, muốn hỏi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thì có thể nói với bọn họ.”

Dứt lời, thầy phụ trách đưa biên lai cho tân sinh viên rồi nhìn về phía Lâm Dị: “Bạn học tiếp theo nào.”

Lâm Dị tiến lên, bắt chước người ta đưa thư thông báo trúng tuyển và thẻ ngân hàng cho thầy phụ trách. Giảng viên cầm lấy thẻ ngân hàng của cậu rồi quẹt qua máy POS, sau đó xuất biên lai và trả lại biên lai ngân hàng, phiếu thu và thẻ ngân hàng cho cậu.

Ban đầu Lâm Dị không định hỏi thăm điều gì, bởi vì cậu tân sinh viên lúc nãy đã hỏi hết những điều cậu muốn nói rồi. Có điều khi nhìn thấy biên lai ngân hàng và phiếu thu, cậu vẫn không nhịn được.

Lâm Dị: “Thầy ơi. Ờm… Có ai chịu trách nhiệm quản lý không ạ?”

Thầy phụ trách an ủi: “Các em chỉ cần tuân thủ quy tắc và nghe theo sự sắp xếp của hội sinh viên thì tỉ lệ sống sót vẫn rất cao.”

“Không phải đâu ạ.” Lâm Dị cực kỳ đau thương nhìn tờ phiếu thu: “Học phí một năm là bốn… bốn mươi bốn nghìn ấy ạ?”

Cho dù là để tạo ra bầu không khí đáng sợ thì việc đục nước béo cò vặt lông sinh viên này hình như hơi quá mức thì phải?

Ý nghĩa của con số bốn mươi bốn nghìn là gì? Nghĩa là biên lai ngân hàng của cậu cho thấy số dư trong thẻ ngân hàng là số âm cmnr!

“…” Thầy phụ trách không ngờ chuyện Lâm Dị quan tâm lại là cái này, đành giải thích: “Phần lớn học phí sẽ dùng để mua bảo hiểm, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cũng nên cho người còn sống một chút an ủi.”

Lâm Dị im lặng một lát: “Không mua bảo hiểm có được không ạ?”

Thầy phụ trách liếc nhìn cậu thêm vài lần: “Hội sinh viên phụ trách mua bảo hiểm cho các em, nếu nằm trong trường hợp đặc biệt thì em có thể tới tìm hội sinh viên.”

Lâm Dị ngẫm nghĩ rồi ngượng ngùng nói: “Thầy ơi, nghèo có được tính là trường hợp đặc biệt không ạ?”

Thầy phụ trách: “Em đi hỏi bọn họ ấy…”

Lâm Dị: “Cảm ơn thầy ạ.”

Lâm Dị cầm đồ của mình rồi bước tới chỗ của hội sinh viên. Bên này làm việc chậm hơn khu vực báo danh khá nhiều, các tân sinh viên đang lựa chọn chuyên ngành, cũng có tân sinh viên hỏi thăm hội sinh viên về những vấn đề liên quan đến quy tắc. Hội sinh viên cũng không trả lời thẳng, chỉ nói sẽ lựa chọn thời điểm thích hợp để thuật lại tình hình với bọn họ, rồi còn nhấn mạnh nhiều lần rằng họ không thể vi phạm quy tắc.

Lâm Dị đứng sau đám đông quan sát, cảm thấy người của hội sinh viên ai nấy đều rất hung dữ. Thế là cậu cúi đầu xem tờ biên lai trong tay mình, sau đó tủi thân nhét nó vào trong túi.

Cậu không dám nói, cậu sợ bị đánh, dù sao cũng có nhiều người như vậy đang nhìn mà.

Sau đó, ánh mắt của Lâm Dị di chuyển tới chỗ các câu lạc bộ đang tuyển thành viên mới nằm ở đối diện với hội sinh viên. So với bên hội sinh viên đông như trẩy hội, phía các câu lạc bộ này có vẻ khá trống vắng, hầu như không có ai tới hỏi thăm.

Lâm Dị đã tìm ra được nguyên nhân. Các chuyên ngành hội sinh viên cung cấp cho sinh viên lựa chọn mặc dù toàn những ngành ít được quan tâm nhưng ít ra cũng bình thường, còn phong cách của mấy câu lạc bộ này thì hoàn toàn khác biệt.

Câu lạc bộ nghiên cứu quái vật, câu lạc bộ nghiên cứu quy tắc, câu lạc bộ thông tin quái vật…

Đủ loại câu lạc bộ kỳ quái, tân sinh viên chịu gia nhập mới là lạ.

Lâm Dị bước tới gần, cuối cùng cậu cũng tìm được nơi có bầu không khí như trường đại học bình thường rồi. Mấy anh chị chủ nhiệm câu lạc bộ này không hề nghiêm mặt giống những người khác, bọn họ cũng coi như nhiệt tình đón tiếp Lâm Dị.

“Chào bạn học, em có muốn tìm hiểu về câu lạc bộ nghiên cứu quái vật không?”

Lâm Dị gật đầu.

Chủ nhiệm câu lạc bộ lập tức phát tờ rơi giới thiệu cho cậu: “Câu lạc bộ nghiên cứu quái vật chính là nơi phân tích sở thích của từng con quái vật quy tắc.”

Lâm Dị hỏi: “Quái vật ấy ạ?”

Chủ tịch giật mình: “Hội sinh viên vẫn chưa nói rõ tình hình cho các em biết à?”

“Nhưng cũng không quan trọng lắm.” Vì để Lâm Dị hiểu rõ hơn về câu lạc bộ, chủ tịch nói: “Quái vật chính là quy tắc, mỗi một quy tắc trong bản quy tắc trường tương ứng với một con quái vật. Người làm trái quy tắc sẽ bị kéo vào Thế giới Quy Tắc, nói một cách dễ hiểu chính là thế giới quái vật.”

“Nếu chết trong Thế giới Quy Tắc thì cũng sẽ chết ở ngoài đời thực. Cho nên chỉ cần chúng ta phân tích được sở thích của quái vật là có thể nâng cao tỉ lệ sống sót một cách rõ rệt.”

Lâm Dị lại hỏi: “Sở thích của quái vật ấy ạ?”

Câu hỏi trúng điểm mấu chốt, vẻ mặt chủ nhiệm bỗng cứng đờ lại: “Là sở thích giết người của quái vật.”

Lúc này, chủ nhiệm câu lạc bộ nghiên cứu quy tắc ở bên cạnh chợt tiến lại gần: “Bạn học à, em giở sách quy tắc trường ra đi. Đọc quy tắc đầu tiên ở trang đầu tiên, sau khi xem xong thì lại đọc quy tắc thứ bảy ở trang thứ bảy.”

Lâm Dị làm theo, đoán chừng cậu đã đọc xong, chị chủ nhiệm câu lạc bộ này tiếp tục nói: “Em có phát hiện điểm nào bất hợp lý không?”

Lâm Dị do dự gật đầu.

Quy tắc 1-1: Trường chỉ có một cổng chính, nếu phát hiện có thêm cổng khác thì phải lập tức đứng chờ tại chỗ, đồng thời liên hệ với giảng viên hướng dẫn, tuyệt đối không nên thử đi vào cổng.

Quy tắc 7-7: Tất cả cửa sổ trong trường đều được đóng kín, khi thấy cửa sổ mở ra thì… (đợi bổ sung).

Chị chủ nhiệm nói: “Phần lớn quy tắc đều có biện pháp xử lý tương ứng, ví dụ như 1-1, nếu em phát hiện có thêm một cánh cổng thì chỉ cần không tiến vào cổng là em sẽ không bị cuốn vào Thế giới Quy Tắc. Sau đó em liên hệ với giảng viên hướng dẫn, giảng viên sẽ đưa em rời đi. Nhưng cũng có những quy tắc chờ được bổ sung giống như 7-7, nói cách khác, nếu cửa sổ đóng kín đột ngột mở ra, chúng ta không có bất cứ cách nào để thoát đi, chỉ có thể bị quái vật 7-7 cuốn vào Thế giới Quy Tắc. Hội sinh viên dùng số hiệu của quy tắc để đặt tên cho quái vật.”

“Sở dĩ một số quy tắc có biện pháp đối phó còn số khác thì không là vì rất nhiều đàn anh và đàn chị đã dùng mạng mình để đổi lấy.” Chị chủ nhiệm nói tiếp: “Em biết tại sao hội sinh viên lại gọi là ‘Thế giới Quy Tắc’ không? Tại vì trong thế giới của quái vật, quái vật sẽ lập ra rất nhiều điều kiện giết người, một khi em bị cuốn vào và thỏa mãn những điều kiện này, em sẽ bị quái vật giết chết. Những người đi trước đã vượt qua cửu tử nhất sinh để thoát khỏi Thế giới Quy Tắc, tiết lộ những manh mối vô cùng quan trọng, tiếp đó hội sinh viên sẽ căn cứ vào các đầu mối ấy để tiến hành tổng kết, cũng chính là cho ra những biện pháp ứng phó mà bây giờ các cậu được đọc đấy.”

Lâm Dị lại nhìn vào quy tắc 7-7.

Chị chủ nhiệm thở dài nói: “Nếu bị quái vật 7-7 cuốn vào thế giới của nó thì gần như đồng nghĩa với cái chết, ngay cả người của hội sinh viên cũng không thể sống sót ra khỏi Thế giới Quy Tắc 7-7 chứ đừng nói là chúng ta. Việc mà câu lạc bộ nghiên cứu quy tắc của bọn chị có thể làm là phát huy trí tưởng tượng của mình dựa theo các quy tắc, đặt bản thân vào vị trí quái vật, phỏng đoán nó sẽ lập ra những điều kiện giết người như thế nào trong thế giới của mình rồi từ đó cố hết sức để giúp đỡ những sinh viên bị cuốn vào Thế giới Quy Tắc.”

Chủ nhiệm câu lạc bộ nghiên cứu quái vật tiếp lời: “Hiện giờ nghiên cứu sở thích giết người của quái vật là việc quan trọng nhất. Trong trường hợp bình thường thì điều kiện giết người mà quái vật lập ra sẽ liên quan mật thiết tới sở thích giết người của nó. Ví dụ như quái vật 7-7, câu lạc bộ của anh nhất trí cho rằng chắc chắn nó có tình cảm sâu sắc với việc mở cửa sổ đánh nhau, điều kiện giết người theo đó nhất định sẽ liên quan tới cửa sổ, ví dụ như tới gần cửa sổ sẽ chết, kiểu kiều đó.”

Lâm Dị hết sức chấn động: “Còn có thể làm như vậy nữa à?”

Nam chủ tịch cúi đầu: “Nhưng… cũng không có nhiều tác dụng cho lắm.”

“Nói thật thì không có chút tác dụng nào đâu, nếu không thì tỉ lệ tử vong của 7-7 đã chẳng cao đến thế.” Chị chủ nhiệm nói: “Điều kiện giết người trong Thế giới Quy Tắc khó hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều, nếu không thì hội sinh viên cũng chẳng gọi bọn chị là đám câu lạc bộ ăn hại.”

Lâm Dị: “…”

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play