Đồ đạc của Lâm Dị đều bị tịch thu hết.
Đàn anh lắm mồm khóa trên kéo vali của cậu đi ở đằng trước, Lâm Dị bất đắc dĩ đi sau lưng anh.
Đồ đạc nhất định phải giao nộp, nếu không đàn anh sẽ bắt cậu đến đồn cảnh sát. Lâm Dị vừa nghĩ tới cảnh mình bị đưa tới đồn cảnh sát, phải giải thích nguyên nhân đem theo dao dưới ánh nhìn chăm chú của các chú cảnh sát thì chắc cậu sẽ căng thẳng tới mức dùng ngón chân đào được cả một tòa lâu đài trong thế giới barbie tưởng tượng mất.
Mặc dù vào khoảnh khắc vali bật tung, cậu đã chết lâm sàng một lần rồi.
Lâm Dị ngoài mặt ngoan ngoãn đi theo đàn anh nhưng suy nghĩ trong lòng lại rất linh hoạt. Cậu đang tưởng tượng nếu mình bổ vào gáy đàn anh một nhát thì có khả năng khiến anh choáng váng rồi cướp lại đồ đạc của mình không.
Nếu không thì chẳng còn cách nào khác cả, vị đàn anh này xem chừng không dễ thương lượng, cậu cũng sẽ không làm nũng để đàn anh thương hại mình.
Lâm Dị đang mải suy nghĩ về tính khả thi của phương án này thì đàn anh bỗng xoay người quan sát cậu.
Lâm Dị tạm thời đè xuống ý định của mình, chột dạ đối mặt với đàn anh.
“Nghĩ được chưa?” Tự dưng đàn ảnh hỏi như vậy.
Lâm Dị: “Hả?”
Lâm Dị nhủ thầm, chắc là suy nghĩ của mình không bị nhìn thấu đâu nhỉ, cậu đâu phải người mọi tâm tư đều viết lên mặt.
“Đi cũng lâu rồi, mệt phết.” Đàn anh lười biếng tựa vào cây cột điện, chiếc vali rách nát không chịu nổi tạm thời được anh đặt bên chân: “Nói nghe thử xem.”
Sau đó anh lấy một điếu thuốc ra, châm lửa.
Đầu lọc thuốc lóe lên ánh đỏ trong chớp mắt rồi lại bị dập tắt.
Lâm Dị nào biết được đàn anh muốn mình nói gì, chỉ có thể cúi đầu.
“Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự thì bị nghiêm trị, đồn cảnh sát ở ngay đằng trước, cách đây 500 mét.” Đàn anh phun ra khói thuốc lượn lờ, cằm khẽ hếch lên: “Cậu muốn trình bày với tôi nguyên nhân mình mang theo dao hay là tới đồn cảnh sát tạm giam ba ngày? Chắc không khó lựa chọn đâu chú em nhỉ?” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Quả thật không khó lựa chọn chút nào, Lâm Dị nhỏ giọng nói: “Phòng thân.”
Đàn anh im lặng, một lúc lâu sau mới hỏi: “Cậu cao bao nhiêu?”
“Dạ?” Lâm Dị đáp: “Một mét tám mươi hai.”
“Ờ.” Đàn anh: “Phòng thân.”
Lâm Dị: “Là phòng thân thật mà…”
Đàn anh liếc nhìn cậu mấy lần, sau đó ném mẩu thuốc lá xuống đất, giẫm tắt: “Ngoan ngoãn đứng đây đợi đi, lát nữa sẽ có người tới đón cậu, cậu đi theo người đó, người đó bảo gì thì phải nghe theo hết.”
Lâm Dị: “Vâng.”
Lòng cậu nhủ thầm, trước hết cứ trả lời như vậy trước đã, chờ lát nữa thì có trời mới biết.
Đàn anh lấy điện thoại ra: “Còn bao lâu nữa mới đến? Bên chỗ anh có một đứa bất hảo lắm, cử thêm hai người tới đây đi.”
Lâm Dị: “…”
Sau khi đàn anh thúc giục, chỉ chốc lát sau đã có tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Thấy hai người bước đến, đàn anh lại liếc nhìn Lâm Dị một lần nữa: “Đây là một đứa chủ động muốn chết, cho người canh chừng cậu ta cẩn thận vào, nếu không nghe lời thì đưa tới đồn cảnh sát. Còn lý do hả? Mang theo hung khí trong người.”
Lâm Dị: “…”
Đàn anh đi rồi, Lâm Dị trông thấy anh lại ra trạm bắt xe buýt.
Tên của điểm dừng này là: Trạm đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên.
Không ngờ đã đến trường rồi.
Nhưng xung quanh mênh mông bát ngát chỉ toàn là đất hoang chưa được khai phá, Lâm Dị không hề nhìn thấy bóng dáng ngôi trường đại học nào.
Hai người mới đến dẫn cậu tới một nhà nghỉ, là cái loại nhà nghỉ mà không cần chứng minh thư cũng thuê phòng được ấy.
Trong phòng đặt mấy cái giường tầng, Lâm Dị đi vào, phòng đã chật kín người, tầm mắt của bọn họ không hướng về phía Lâm Dị mà lại nhìn chằm chằm vào hai người đứng ở cửa.
Có ai đó nói: “Đàn anh, các anh đang giam cầm bọn tôi trái phép đấy.”
“Đúng đấy đúng đấy, tại sao lại nhốt chúng tôi lại chứ!”
“Thư thông báo trúng tuyển của các cậu đã viết rõ rồi, rạng sáng ngày 29 tháng 8 cầm thư thông báo tới ghi danh tại trường, bây giờ mới là chín giờ tối ngày 28, chưa tới ngày 29 và trời cũng chưa sáng.” Những tiếng phàn nàn liên tục vang lên, một đàn anh trong số đó nói: “Thư thông báo đã nhấn mạnh nhiều lần rồi, không được đến sớm, xem ra các cậu chẳng hề coi quy tắc trong trường học ra gì.”
Lâm Dị bước đến trước một cái giường trống rồi ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía hai đàn anh đứng ở cửa.
“Quy tắc trong trường học không phải là trò đùa à?”
“Lạy hồn, ai mà coi mấy cái quy tắc trường ấy thành thật chứ.”
“Làm trái quy tắc thì sẽ ra sao? Chẳng lẽ lại kích hoạt cơ chế gì đó lấy mạng của tôi chắc?”
“Đừng có giả thần giả quỷ nữa, tôi vừa mới tới cổng trường xem thử rồi, có giảng viên đang đón tiếp sinh viên đến sớm kia kìa. Nếu không cho phép đến trường sớm thì sao lại có giảng viên đón tiếp?”
“Cậu có chắc người mình nhìn thấy là giảng viên không?” Đàn anh lạnh lùng đáp.
Lúc nói những lời này, đèn trong phòng bỗng dưng chớp tắt chớp bật, bầu không khí bỗng trở nên quái dị.
Cái không khí quái dị này khiến căn phòng chợt yên tĩnh mất một thoáng, sau đó đàn anh nói: “Các cậu chưa thấy tận mắt nên mới không tin, chúng tôi sẽ nể tình các cậu không biết gì mà cứu các cậu một lần. Đương nhiên là chỉ có lần này thôi. Sau khi trời sáng, tự các cậu sẽ biết có nên tuân thủ quy tắc trong trường học hay không, chúc các cậu ngủ ngon mơ đẹp.”
Anh ta nói rất nghiêm túc, khiến bầu không khí vốn đã quái dị giờ lại càng trở nên trầm lặng hơn. Đại đa số người trong phòng đều không rõ hai đàn anh khóa trên đã rời đi từ lúc nào, chỉ cảm thấy tràn ngập sợ hãi.
Lâm Dị nghe bọn họ nhỏ giọng bàn luận về những gì đàn anh nói.
“Thật hay giả vậy, kinh khủng như thế cơ à?”
“Chắc là nói đùa thôi…”
“Nhưng nói thật nhé, trường đại học kiểu gì mà lại lập ra bản quy tắc bất bình thường như vậy nhỉ?”
Xung quanh có tiếng loạt xoạt lật giở cuốn sách quy tắc trong trường học: “Mục này là thế quái nào ấy… Trường chỉ có một cổng chính, nếu phát hiện có thêm cổng khác thì phải lập tức đứng chờ tại chỗ, đồng thời liên hệ với giảng viên hướng dẫn, tuyệt đối không nên thử đi vào cổng.”
“Khi bạn đi trong khuôn viên trường, nếu vô tình lún xuống đường xi măng thì phải lập tức cởi giày và rời khỏi đó. Nếu xi măng ngập qua đùi, hãy đồng thời gọi đến đường dây nóng của hiệu trưởng và của phòng y tế…”
“Tất cả cửa sổ trong trường đều được đóng kín, cái quần què gì vậy, sao quy tắc này chỉ có mỗi nửa câu lấp lửng thế?”
Từng quy tắc hoang đường trong trường học được đọc lên, giọng đọc càng ngày càng nhỏ, cuối cùng tắt ngúm, cả những tiếng lật sách loạt soạt cũng cùng nhau biến mất, trong căn phòng chật chội chỉ còn lại tiếng hít thở căng thẳng.
Lâm Dị chăm chú lắng nghe, thấy những tân sinh viên khác không có ý định đọc to lên nữa thì mới lấy di động ra xem thử, điện thoại không có vạch sóng nào.
Nhà nghỉ này cũng không có wifi.
Thật ra cậu muốn đi đẩy cửa để xem thử có phải cửa phòng đã bị các đàn anh khóa trên kỳ quái khóa lại từ bên ngoài không. Nhưng nghĩ đến bầu không khí quái dị lúc này, mọi hành động của cậu đều sẽ bị chú ý, nếu có ai đó hỏi mục đích của cậu là gì thì Lâm Dị khó tránh khỏi việc phải mở miệng ra giao lưu.
Người mắc chứng sợ giao tiếp xã hội chỉ có thể coi như bỏ, xem ra kế hoạch cố tình mua vé xe sớm để đến trường trước một ngày của cậu đã thất bại rồi.
Dụng cụ cũng bị đám đàn anh khóa trên tịch thu hết, Lâm Dị không còn suy nghĩ đến việc làm thế nào để rời khỏi nơi này nữa. Cậu lấy MP4 ra, nhét tai nghe vào tai, âm thanh ồn ào đã được thu vào MP4 vang lên. Cậu gặp sao yên vậy, nằm trên chiếc giường nhỏ hẹp lắng nghe tiếng ồn trắng tự chế.
Thời gian nhanh chóng bước qua ngày 29, và ngày 29 cũng nhanh chóng chuyển từ bóng tối sang hừng đông khi bọn họ đang say giấc.
Khi tia nắng sớm đầu tiên hắt lên cửa sổ và chiếu vào phòng, Lâm Dị liền tỉnh dậy.
Cậu quấn tai nghe quanh máy MP4, chuẩn bị rời giường rồi rời khỏi nơi này. Nhưng vừa cất kỹ MP4 đi, ánh mắt của cậu chợt chú ý tới một vũng máu đỏ chói mắt trên chiếc giường trên ở phía đối diện.
Tí tách, tí tách, tí tách.
Từng giọt máu thấm qua chăn đệm, nhỏ xuống giường.
Giường dưới còn có người nằm, những giọt máu rỏ lên trán khiến cậu ta cảm thấy không thoải mái, trong lúc ngủ mơ giơ tay lên sờ sờ trán.
Vừa chạm vào một cái, mùi máu tươi tanh nồng lập tức tỏa ra, cảm giác khó chịu dính nhớp khiến người ngủ giường dưới mở choàng mắt.
“Aaa…”
Tiếp đó, tiếng kêu thảm thiết vang dội trong phòng.
Lâm Dị nghe được hình như phòng bên cạnh cũng có tiếng người hét lên, hai tiếng kêu trong ngoài kết hợp đánh thức tất cả mọi người trong phòng. Thế là đủ loại tiếng động nối tiếp vang lên, có âm thanh người rơi từ giường xuống, tiếng gào thét ầm ĩ theo cùng, cả tiếng gõ cửa muốn đi ra ngoài.
Nhưng dù động tĩnh bọn họ gây ra có lớn cỡ nào thì cánh cửa vẫn bị khóa chặt từ bên ngoài, khe cửa kín kẽ không có một chút dấu hiệu nào sắp mở ra, có lẽ người ngoài kia đã quyết tâm để cho đám tân sinh viên không rõ mô tê này ngộ ra điều gì đó.
Lâm Dị lẳng lặng nghe tiếng kêu to trong phòng. Gian phòng cậu ngủ đêm qua toàn là nam sinh viên, bảy tám chàng trai bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ vỡ mật. Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy hình ảnh chấn động như vậy, không ai phát hiện ra rằng trong góc vắng còn có một Lâm Dị từ đầu tới cuối vẫn luôn giữ im lặng.
Một lúc lâu sau, cả phòng mới dần yên tĩnh lại, có người nghẹn giọng hỏi: “Cậu ta chết rồi à? Chuyện… Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Một giọng nói khác run rẩy trả lời: “Hình như… Hình như những gì bọn họ nói đều là thật.”
Người chết là chàng trai hôm qua trách móc đàn anh khóa trên, cậu ta nói mình đã tới trường học, phát hiện ở cổng có giảng viên tiếp đón tân sinh viên.
“Dù không tiến vào trong trường mà chỉ lượn một vòng ở cổng cũng coi như… cũng coi như ‘đến sớm’ ư?”
“Bởi vì làm trái quy tắc nên cậu ta mới chết… thê thảm như vậy…”
Tình trạng tử vong của người này quá kinh khủng, nửa người dưới bị ép thành một vũng bầy nhầy toàn máu, chỉ liếc mắt một cái thôi đã thấy dạ dày nhộn nhạo rồi.
“Đậu má nó, tôi muốn quay về.” Có người thật sự không chịu nổi nữa, vọt tới trước cửa phòng gõ ầm ầm: “Thả tôi ra ngoài, tôi muốn về nhà!”
Bầu không khí bị kích động, mấy người nữa cũng vọt tới trước cửa, thậm chí có người còn xô cửa.
Cánh cửa gỗ phát ra tiếng cót két, nó vốn đã không chắc chắn cho lắm nên không tồn tại được quá lâu, nhanh chóng bị phá tan.
Lâm Dị nhảy xuống giường, sờ vào túi, sau khi xác định máy MP4 vẫn nằm yên vị trong túi, cậu chuẩn bị rời khỏi nơi này. ( truyện trên app T Y T )
Cậu vừa tiến về phía trước một bước thì mấy người xông ra ngoài trước tiên đột ngột khựng lại giống như cọc gỗ. Lâm Dị ngước mắt lên nhìn, trước mặt đám cọc gỗ đông đảo là một người còn cao hơn cậu nửa cái đầu.
Chính là đàn anh khóa trên hướng ngoại thích xã giao kia.
Đàn anh thích xã giao tựa vào tường, liếc nhìn đám cọc gỗ đang giẫm lên cửa mà bước ra.
Có người đứng cạnh anh tiến vào trong phòng của bọn họ, sau khi trở ra thì nói: “Anh Châu, phòng này chết một người.”
Nghe vậy, đàn anh thích xã giao quét mắt ngang qua đám cọc gỗ: “Có người chết rồi mà vẫn chưa chịu thông não ra à? Quy tắc có nói các cậu không thể đến trễ và không thể không đến chưa? Định chạy đi đầu thai hay gì?”
Sắc mặt của đám cọc gỗ thoáng chốc trở nên tái nhợt.
Lâm Dị thấy dáng vẻ của đàn anh khóa trên thích xã giao này giống như cả đêm chưa nghỉ ngơi, đuôi mắt hơi thâm đen lại. Anh nghe người ta báo cáo số người chết trong mỗi phòng, sau đó ngáp dài một cái, vẻ mặt như đã chết lặng.
Chờ mọi người báo cáo xong rồi dẫn tất cả các tân sinh viên đêm hôm trước ngủ trong nhà nghỉ tới tập trung, bấy giờ anh mới lười biếng đứng thẳng lưng, vừa ngáp vừa nói: “Tình hình bây giờ như thế nào các cậu đều rõ rồi chứ hả? Thế nên hiện tại các cậu muốn về nhà tìm mẹ hay là ngoan ngoãn đi báo danh thì tùy các cậu.”