Ngủ Mơ
_____
Người trong gương trông vô cùng sợ hãi.
Lâm Lan cứ như bị cảm xúc của cậu chàng lây sang, cầm lòng không được mà đi qua, muốn biết thế giới của cậu chàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Giây phút lòng tay vừa chạm vào mặt gương , chợt có một dòng điện đánh thẳng vào tim cậu, cả người lập tức tê mỏi, quỳ rạp xuống đất, liên tục thở dốc.
Chưa kịp hoàn hồn, lại một lần điện giật nữa, cảm giác tê liệt lan khắp tứ chi và xương cốt, ý thức bị cưỡng ép kéo đi..
Trong cơn mơ màng, cậu nghe thấy bên ngoài có rất nhiều người đang nói chuyện, trước mắt như có ánh sáng. Căn phòng lạnh lẽo trở nên ồn ào đến mức khiến người ta hoảng sợ.
Cậu bị đẩy vào rồi lại đẩy ra, trong cơn mê, cậu thoáng thấy bác sĩ lắc đầu với Tiêu Thịnh Cảnh: '’Chúng tôi đã cố gắng hết sức, chỉ có thể tạm giữ lại mạng sống của cậu ấy. Các vịj hãy chuẩn bị tâm lý trước, khả năng tỉnh lại rất, rất thấp..”
Trong chớp mắt, Tiêu Thịnh Cảnh mặt cắt không còn giọt máu, quỳ bên giường cậu, khóc không thể kìm nén, nước mắt nóng hổi rơi từng giọt xuống lòng bàn tay cậu: "Tôi cầu xin em, đừng bỏ tôi, làm ơn đừng đối xử với tôi như này.…”
Lâm Lan biết ngay.
Cún ngốc này sẽ khóc đến mù mắt.
“Tôi không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này…Đáng lẽ…Đáng lẽ lúc ấy, tôi phải giữ em lại, tại sao lúc ấy, tôi lại không giữ em lại chứ…”
“Em tỉnh lại nhìn tôi một cái được không, tôi xin em…”
Lâm Lan bị anh ta khóc đến mức tai ù đi.
Này, đừng khóc.
Khóc khó coi chết đi được.
Lâm Lan muốn nâng tay lên, nhưng dù dùng hết sức lực cũng không nhúc nhích nổi. Ngay khi cậu định thử lần thứ hai, cậu lại nghe thấy một giọng nói khác vang lên trong đầu: "Lâm Lan, cứu với..."
Thanh âm kia xuyên qua một tầng cấm chế mạnh, khiến nó có chút sai lệch, nhưng sự bất lực, sợ hãi, tuyệt vọng trong âm thanh vần có thể truyền đạt nguyên vẹn tới cậu.
Cậu làm sao vậy?
Lâm Lan hỏi lại cậu chàng, nhưng kia đầu lại không có thanh âm.
Cậu tiến sâu vào trong ý thức, tiếng "bíp bíp" của các thiết bị trong phòng bệnh dần biến mất. Cậu lại trở về nơi trắng xóa ấy, tấm gương vẫn ở chỗ cũ, nhưng người trong gương đã biến mất.
Lâm Lan bước qua tấm gương, đến bên kia.
Mọi thứ xung quanh bắt đầu thay đổi, vô số mảnh ký ức lạ lẫm nhưng quen thuộc thoáng qua trước mắt cậu, như đang xem lại cuộc đời mình.
Trong gương, ‘cậu’ là một kẻ vô dụng, người ghét chó chê, tài năng chơi game là điểm sáng duy nhất của ‘cậu’. Nhưng vì tính cách rụt rè, cô độc, ‘cậu’ cũng không thuận lợi trên con đường eSports. Ba bước ngoặt lớn trong cuộc đời ‘cậu’ thật ra đều là do chính mình giúp ‘cậu’ hoàn thành...
Người từng dựa vào thiên phú sống tới mức có thể hô mưa gọi gió, Lâm Lan, cậu không ngờ rằng mình ở thế giới này lại thảm hại đến vậy.
Cậu muốn xem tiếp, nhưng hình ảnh đột ngột dừng lại. Một lực hút mạnh mẽ kéo cậu vào những hình ảnh vừa lướt qua...
Tiếng "bíp bíp" của các thiết bị vang lên bên tai.
Cơ thể cậu nặng nề như bị đổ chì.
Lâm Lan cảm thấy cổ họng mình rất đau, vừa khô khốc vừa rát. Khi mở mắt ra, cậu thấy một căn phòng bệnh trắng xóa, ý thức dần trở lại.
Đậu, sao cậu tỉnh lại rồi?
Không phải nói đã thành người thực vật rồi sao?
Cậu khó khăn ngồi dậy từ giường bệnh, nghĩ rằng cơ thể mình sẽ bị bó bột đầy đủ, nhưng hóa ra chỉ có một ống dẫn oxy. Xem ra tai nạn của cậu không nghiêm trọng lắm, thậm chí còn không gãy một khúc xương nào.
Bên cạnh cậu là một chàng trai trẻ trông quen quen, mặc đồng phục trắng xanh của đội, thấy cậu tỉnh lại liền vội đứng dậy: "Lâm Lan, mày cảm giác thế nào?”
Cậu cảm thấy cổ họng mình rất đau, như bị ai đó đâm vào.
Đồng đội nắm lấy tay cậu, mặt đầy sợ hãi: “Trời ơi, Lâm Lan, mày làm tao sợ muốn chết. Sao lại nghĩ quẩn mà uống thuốc ngủ vậy hả? May mà tao phát hiện, đưa mày đến bệnh viện kịp thời. Bác sĩ nói tim mày đã ngừng đập trên đường đến đây đấy, suýt chút nữa là không cứu được rồi. Mày muốn hù chết tao à...”
Lâm Lan:???
Cậu không phải bị xe đâm chết sao?
“Không phải chỉ là bị đuổi khỏi đội à? Chuyển sang đội khác là được rồi, sao lại phải nghĩ quẩn như vậy..”
Lâm Lan nhìn đồng phục của cậu ấy, không nhớ ra cậu ấy là ai. Nếu là thanh huấn sinh của đội mình, lẽ ra phải mặc đồng phục màu đỏ chứ.
Trắng xanh, trắng xanh...
Đây không phải đồng phục của Lâm Lan trong gương sao?
Lâm Lan đầu óc "ong" một tiếng, nhìn chằm chằm vào tấm bảng tên trên ngực cậu ấy, đọc ra tên: "Lục Thời?"
“Sao?” Lục Thời ngẩng đầu nhìn cậu với vẻ ngạc nhiên: "Cái ánh mắt đó của mày là sao hả? Giống như không nhận ra tao nữa, uống thuốc đến bại liệt não rồi à?”
Lâm Lan bỗng nhiên “Đậu móa” một tiếng, bật dậy từ giường bệnh.
Bình truyền dịch bị cậu giật đổ, căn phòng lập tức trở nên hỗn loạn.Lâm Lan không ngừng chỉnh lý lại những cảnh hỗn loạn trước mắt, cuối cùng xác định cậu đã lại xuyên vào thế giới trong gương, chỉ có điều lần này không phải xuyên vào lúc đang thi đấu, mà là ở bệnh viện.
Lâm Lan vô thức ôm lấy ngực, chợt nhớ đến câu "cứu vớ" của cậu chàng, cậu đột nhiên có một dự đoán không tốt. Chẳng lẽ vì Lâm Lan trong gương uống thuốc ngủ tự tử nên cậu mới hoàn toàn xuyên qua đây?
Thấy cậu như kẻ điên tìm kiếm cái gì đó khắp phòng, Lục Thời rất sợ hãi: "Lâm Lan, đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời, mày đừng nghĩ quẩn nữa…”
Điện thoại của Lục Thời sáng lên, cậu ấy vội đưa cho Lâm Lan xem: "Tao đã nói rồi, đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời đi, mày nhìn danh sách trong nhóm đi, mày không bị đuổi khỏi đội.”
Cậu ấy đưa điện thoại cho Lâm Lan xem, nhưng cậu lại chẳng buồn quan tâm, chỉ nhìn chằm chằm vào ngày tháng trên điện thoại, điên cuồng lẩm bẩm: “Má nó, là bốn năm trước... mình còn có thể trở về bên kia sao……”
Lục Thời sợ hãi trước vẻ điên loạn của Lâm Lan, nhanh chóng gọi cho đội trưởng: “Đội trưởng Tiêu, ừm, anh có muốn đến xem Lâm Lan không? Tôi thấy cậu ấy có vẻ không bình thường lắm.”
Ở đầu dây bên kia, giọng của Tiêu Thịnh Cảnh lạnh lùng, mang theo ba phần vẻ hờ hững: "Đã biết, cậu cứ trông chừng cậu ta đi."
Lục Thời cúp máy, nghĩ thầm đội trưởng Tiêu quả thật quá tàn nhẫn, rồi quay sang thấy Lâm Lan đang ngẩn người nhìn mình: "Đội trưởng Tiêu mà mày nói là Tiêu Thịnh Cảnh sao? Anh ta chung đội với tao hả?”
“Chứ còn gì nữa, anh ấy là đội trưởng của mày đấy.”
Khi nghe thấy cái tên quen thuộc, hai mắt Lâm Lan chợt sáng lên, cảm giác như gặp lại người quen ở nơi xa lạ: "Nhanh, dẫn tao đến tìm anh ta đi!!”
Lục Thời lập tức cạn lời: "Mày làm ầm ĩ thế này là để thu hút sự chú ý của đội trưởng Tiêu à? Tao đã nói với mày rồi mà, anh ta không phải là người mà mày có thể mơ mộng. Anh ta chẳng thèm để ý đến mày đâu."
Lâmn Lan như nghe được câu chuyện hài: "Hả?"
Cái tên cún ngốc theo đuôi, cứ mãi liếm cậu mấy năm đó, ốt cuộc là ai không thèm để ý đến ai chứ?
……