Ngày hôm sau khi nhận lương, Lâm Lan đã trả lại tiền cho Lục Thời.
Dù Lục Thời lúc nào cũng giục cậu trả nợ, nhưng khi cậu thật sự trả rồi, cậu ta lại có vẻ hơi ngượng ngùng: “Mày gấp gáp trả vậy, không sợ thiếu tiền tiêu à?”
Ở một nơi đắt đỏ như thành phố S, một phần cơm bình thường cũng gần 50 tệ, sau khi trả nợ, Lâm Lan chỉ còn hơn hai nghìn tệ, chỉ đủ cho tiền ăn.
Lục Thời ngập ngừng: “Hay màu trả trước một nửa? Dù sao tao cũng không cần gấp.”
“Thôi khỏi, tao trả hết một lần cho dứt điểm.” Lâm Lan không thích nợ nần, mà cậu cũng không biết cách quản lý tiền bạc, kiểu người cứ có tiền là tiêu, thế nên thà thắt lưng buộc bụng trả hết một lần cho nhẹ nợ. Cậu đùa: “Mày kiếm tiền không dễ, lại còn cái xe cà tàng cũng nên đổi rồi.”
Lục Thời đúng là không kiếm tiền dễ dàng, tuổi ngoài đôi mươi, tốc độ phản xạ đã bắt đầu giảm sút. Sau bao nhiêu nỗ lực, cuối cùng mới lên được đội hình chính, muốn đổi xe mà cũng phải nhịn ăn nhịn mặc.
Cậu ta vỗ vai Lâm Lan, cảm thán: “Anh em tốt!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play