Trần Ẩn ôm lấy mình ngồi trên giường suy nghĩ một lúc sau đó mới nhận ra kì hứng tình của mình sắp tới rồi, có thể là do nó nên anh mới muốn có con đến vậy. Trần Ẩn buồn rầu nghĩ, đáng lẽ anh không nên đối xử với Mông Tại Dương như thế, đây rõ ràng là vấn đề của chính anh nhưng lại cứ đày đọa khiến cả hai đều thấy khó chịu, càng nghĩ anh càng thấy mình tồi, trằn trọc mãi không ngủ được.
Sau đó hai người bắt đầu chiến tranh lạnh với nhau một cách khó hiểu.
Hai người chưa từng cãi nhau bao giờ, cũng chưa từng chiến tranh lạnh với nhau nên cả hai đều thấy rất lạ lẫm. Trần Ẩn muốn xuống nước với Mông Tại Dương nhưng ai ngờ tên nhóc thối tha này lại như một con cún xù lông vậy, nghiêm túc bán bơ cho Trần Ẩn.
Mông Tại Dương bên này cũng thấy không quen xíu nào, tình cảm mà hắn dành cho Trần Ẩn gần như là bẩm sinh đã có, giờ bắt hắn phải bạo lực lạnh với Trần Ẩn chẳng khác nào bảo hắn đi ngược với bản năng của mình, giống như kiểu bắt người thuận tay trái cầm đũa bằng tay phải vậy. Nhất là khi Trần Ẩn cứ vô ý hoặc cố tình quyến rũ hắn nữa, anh mặc càng ngày càng ít. Lúc ăn cơm, Mông Tại Dương vừa ngước lên nhìn là có thể thấy Trần Ẩn đang mặc một cái áo ba lỗ rộng thùng thình và một cái quần đùi, bắt tréo chân từ từ tốn ăn cơm, Mông Tại Dương hơi cúi đầu một xíu là có thể nhìn thấy ngực và……
Bữa cơm này sao mà ăn vô cho nổi, Mông Tại Dương vội vàng buông đũa bỏ chạy lấy người, hắn chạy xồng xộc vào nhà tắm ngửi đồ dơ của Trần Ẩn rồi thủ dâm.
Mông Tại Dương vừa ngửi vừa sóc lọ, bỗng dưng hắn lại muốn khóc, một là vì hắn thấy mình như một thằng biến thái vậy, hai là vì đó là vợ của hắn, bạn đời hợp pháp của hắn đang ở ngay bên cạnh mà hắn chỉ có thể nhìn chứ chẳng thể ăn. Tuốt xong, Mông Tại Dương lau nước mắt, càng thêm quyết tâm phải giành chiến thắng trong cuộc chiến tranh lạnh này, thế là hắn khiến phòng tắm nồng nặc mùi của mình nhưng cố ý không bật quạt hút mùi, coi như đây là sự phải công của hắn đối với việc Trần Ẩn lấy thúng úp voi quyến rũ hắn.
Ai ngờ Mông Tại Dương chưa hạ quyết tâm được bao lâu thì Trần Ẩn đã thu dọn đồ đạc đi quay phim. Một ngày trước khi Trần Ẩn vào đoàn phim, Mông Tại Dương trằn trọc mãi không ngủ được, giờ trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ là đi tìm Trần Ẩn khóc lóc thảm thiết xin anh cho ăn ăn một bữa no nê nhưng tôn nghiêm của Alpha không cho phép hắn làm như thế. Thế là hắn đã phải dùng ý chí kiên cường của mình để kiềm chế bản thân, kết quả là thằng em của hắn trơ trẽn dựng đứng của đêm, may sao không ai thấy.
Hệ lụy của vụ này là Trần Ẩn đi quay chưa được mấy hôm thì kỳ mẫn cảm của Mông Tại Dương đến.
Mấy ngày nay không có Trần Ẩn bên cạnh Mông Tại Dương càng nghĩ càng thấy buồn, không phải hai người đang có khúc mắc với nhau về chuyện con cái ư? Có chuyện thì giải quyết là được, cứ treo nửa vời ở đấy thì có nghĩa ý gì? Chủ yếu vẫn là do hắn không chịu được, càng nghĩ càng hiểu rõ càng nghĩ càng thấy tủi thân, thế là bệnh của Mông Tại Dương lại tái phát.