Mông Tại Dương nhíu mày dừng lại, hắn ngồi quỳ trên giường, giơ tay vuốt tóc mái ra sau. Trần Ẩn nghe thấy giọng nói đầy nghiêm túc và bình tĩnh của hắn: “Vợ ơi, ban nãy anh đang nói đùa đúng không ạ?”

“….. Anh nghiêm túc đấy.”

Mông Tại Dương chau mày: “Cục cưng à, với tình trạng sức khỏe của anh thì không thể sinh em bé được đâu.”

“Sức khỏe anh như nào anh tự biết.” Trần Ẩn kéo áo tắm qua bọc cơ thể mình lại rồi nhìn Mông Tại Dương chằm chằm bằng đôi mắt phủ đầy sương do dục vọng.

“Không, ý em là, bây giờ hai chúng ta đang rất ổn mà, không cần phải có con làm gì. Em cũng không muốn có con lắm, với lại công việc của anh cũng đâu cho phép đâu.”

Mông Tại Dương hơi nghiêm túc quá vì rủi ro khi sinh của Trần Ẩn quá cao, hắn không thể nào trơ mắt đứng nhìn Trần Ẩn tự đặt mình vào nguy hiểm được. Vì quá lo lắng nên ngữ khí của Mông Tại Dương trở nên cứng nhắc, nếu không phải giờ hắn đang trần truồng ngồi trên giường thì Trần Ẩn còn tưởng đây là đang đến lượt sếp Mông phát biểu trong hội nghị ở công ty.

Trần Ẩn bị tổn thương bởi giọng điệu gay gắt của hắn, anh run giọng hỏi: “Đừng có nhiều lời thế làm gì, em chỉ cần bảo muốn hoặc không là được rồi.”

Mông Tại Dương không hiểu sao anh lại chấp nhất với vấn đề này như thế, cứ nhớ đến cảnh Trần Ẩn cau mày nằm co ro trên sô pha ôm tim mặt mũi đỏ bừng thở dốc là hắn lại thấy đau lòng, sự đau lòng ấy cũng hòa cùng sự cố chấp của Trần Ẩn: “Anh bị cái gì kích thích hả?”

“Không, giờ anh đang hỏi em rốt cuộc là em muốn hay là không?”

Mông Tại Dương nhặt quần lót lên mặc vào, xụ mặt nói: “Em không cần.”

“Không là không muốn anh sinh hay không muốn có con?” Trần Ẩn nắm chặt lấy áo tắm, ngước mắt hỏi hắn, hai chân anh khép chặt lộ ra ngoài, Mông Tại Dương thấy thế bèn vươn tay kéo chăn đắp lên cho anh.

“Anh hỏi gì vậy?”

“Anh biết rõ sức khỏe anh ra sao, anh biết anh có thể sinh con và sẽ không xảy ra chuyện gì hết. Em không tin anh được lấy một lần ư?”

Tim Mông Tại Dương quặn thắt lại mỗi khi nghĩ đến việc Trần Ẩn sẽ gặp nguy hiểm khi sinh, hắn đứng dậy châm một điếu thuốc, vừa hút vừa nói: “Anh đừng quậy nữa, mấy tình huống kiểu này chúng ta không thể tự tiện quyết định được, bác sĩ hiểu rõ hơn anh nhiều, em không thể để anh mạo hiểm như thế được.”

Trần Ẩn xuống giường, cúi đầu tìm dép lê rầu rĩ nói: “Ừ ừ, anh có vấn đề anh không đẻ được. Em đi mà tìm người nào đẻ con cho em được ấy.”

Mông Tại Dương vội vàng dập thuốc chạy như bay lại ôm lấy eo Trần Ẩn, dù cho anh có gắng sức giãy giụa như một con cá mắc cạn cũng không chịu thả anh ra.

Áo tắm của Trần Ẩn tụt xuống, đầu vai anh lộ ra dưới ánh đèn mờ khiến nó càng thêm trắng trẻo và mịn màng. Buổi ân ái lẽ ra sẽ diễn ra suôn sẻ của Mông Tại Dương lại bị cắt ngang nên thấy thế thì càng nứng tợn. Hắn ôm lấy Trần Ẩn, ỷ mình to xác đè Trần Ẩn lên tường rồi cúi đầu hôn anh, Trần Ẩn rầm rì bảo hắn cút đi, bảo hắn cả đời này đừng mơ mà động được vào người anh.

Mông Tại Dương vừa cười trừ vừa nói: “Vợ ơi anh đừng quậy nữa mà, em không sinh con với anh thì sinh với ai, em đã cho anh hết tất cả những gì mà em có rồi mà?” Hắn chọc chọc con chim cứng ngắc của mình vào người Trần Ẩn rồi nói tiếp: “Em không cần con, được chưa? Em không thích trẻ con, cũng không muốn để anh phải mạo hiểm như vậy, em không biết anh bị cái gì kích thích, anh nói với em được không, em giải quyết cho.”

Trần Ẩn gắng sức đẩy hắn ra, lau nước miếng dính đầy trên vai và ngực nói: “Không giải quyết được, em tránh ra đi.” Anh tránh khỏi vòng tay của Mông Tại Dương, kéo áo tắm lại rồi chạy đến phòng cho khách khóa cửa lại.

Đêm nay Mông Tại Dương hết lên rồi lại xuống hết xuống rồi lại lên, bị giày vò đến nỗi hết bình tĩnh nổi thế là bèn đi đến gõ cửa gọi: “Trần Ẩn, anh ra đây cho em, sao còn chưa hết chuyện nữa.”

Im lìm.

Mông Tại Dương cũng dần mất kiên nhẫn, hắn tuyệt đối không cho phép Trần Ẩn có suy nghĩ nguy hiểm làm hại bản thân như vậy, lần này phải trị cho anh chừa mới được, sau đó hắn hét về phía cửa phòng: “Được rồi, anh cứ nằm trong đó mà ngủ đi, em ở một mình một phòng vừa rộng rãi vừa thoải mái, anh nằm trong đó cẩn thận không lại đóng băng đấy.”

Nói một câu là tim hắn lại lỡ mất một nhịp, hắn không biết tối nay mình có thể ngủ được không nếu không có Trần Ẩn ôm vào lòng, nhưng đàn ông đàn ang là phải có chính kiến, chỉ là phân phòng ngủ thôi mà, ai sợ ai chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play