Sau khi kỳ mẫn cảm qua đi, Trần Ẩn dẫn Mông Tại Dương đến bệnh viện khám, ngay khi vừa nhận được kết quả kiểm tra thì Trần Ẩn đã sợ mất mật. Alpha rất hiếm khi đến kỳ mẫn cảm, trong mối quan hệ AO thì O dễ bị sa ngã hơn nhiều. Nhưng Mông Tại Dương thì lại khác, vì thiếu cảm giác an toàn nên hắn đã mắc phải chứng mẫn cảm nghiêm trọng.
Sau khi về nhà Trần Ẩn thay sang đồ ở nhà rồi cầm kết quả kiểm tra đi đến trước mặt tên nhóc đẹp trai lạnh lùng kia nhỏ giọng hỏi sao lại như thế. Sau nhiều lần truy hỏi của anh thì cuối cùng Mông Tại Dương cũng tức giận kéo anh vào lòng, vùi khuôn mặt vào cổ anh. Trần Ẩn nghe thấy Mông Tại Dương lí nhí nói hắn thích Trần Ẩn lâu lắm rồi. Trần Ẩn vin đùi hắn hỏi thật hả? Mông Tại Dương ôm lấy eo anh, nửa ôm nửa bế bồng anh đến thư phòng, sau đó lôi một đống đồ của Trần Ẩn ra từ một cái hộc tủ nhỏ. Trần Ẩn bước tới nhìn cái đống đồ cũ rích ấy mà thấy xấu hổ muốn chết, dù sao lúc ấy anh vẫn còn đang đu theo phong cách của HKT. Trần Ẩn đỏ mặt nói: “Trông xấu muốn chết.”
Mông Tại Dương trả lời rất nghiêm túc: “Không xấu, có xấu cũng không sao. Em thích lắm.”
Sau khi Mông Tại Dương bị bắt phải bày tỏ tình cảm của mình thì hai người đã thoải mái với nhau hơn nhiều. Dù sao Trần Ẩn cũng lớn tuổi hơn Mông Tại Dương nên anh thấy hắn cứ như một đứa nhóc vậy, cũng vô thức chiều hắn. Mông Tại Dương ở ngoài thì hô mưa gọi gió oai phong lẫm liệt, về nhà thì rúc vào trong áo len của Trần Ẩn cọ cọ. Anh cũng hết cách, đành phải vừa đọc kịch bản vừa chăm sóc em bé to xác trong lồng ngực.
Mông Tại Dương sống một mình đã lâu nên nấu cơm rất ngon, hắn đút anh ăn no rồi tối lại đòi anh đút no mình. Đôi khi Trần Ẩn không làm được vì có lịch chụp quảng cáo vào hôm sau là Mông Tại Dương lại khóc hu hu dựa vào ngực anh rồi ngậm lấy vú anh, vú thịt trong miệng mềm như bông khiến con cặc của hắn cương cứng.
Mông Tại Dương to con như thế, vai u thịt bắp cấn hết cả người lên nhưng lại làm nũng rất tự nhiên. Trần Ẩn không hiểu sao hắn lại dính mình như thế, trong mắt anh hắn không hề có tý hình tượng cao lớn dũng mãnh nào cả mà chỉ là một bé con thích làm nũng mà thôi.
Mãi cho đến anh và Mông Tại Dương đều được mời đến một tiệc rượu, khi Trần Ẩn đang cầm ly rượu trò chuyện với người khác thì luôn cảm thấy có ai đó đang nhìn mình chằm chằm, lúc anh quay đầu lại tìm kiếm thì va ngay vào ánh mắt của Mông Tại Dương.
Mông Tại Dương đi theo bố mình, trông hắn vô cùng nổi bật giữa các sếp già, ánh mắt hắn tràn đầy sự chiếm hữu khiến Trần Ẩn có cảm giác như mình sắp bị hắn lột sạch ngay tại đây vậy. Mông Xung vô tình trông thấy con trai mình đang lơ đãng ngó nghiêng xung quanh, khi nhìn về phía mà hắn đang nhìn thì quả nhiên trông thấy chàng dâu xinh như hoa nhà mình, thế là ông bèn bảo thằng con mình muốn làm gì thì làm đi, đừng có đứng đây làm vướng chân vướng tay nữa.
Thế là Mông Tại Dương bưng ly rượu tung tăng đi tìm vợ yêu. Khi ấy Trần Ẩn đang hàn huyên cùng một một vị đạo diễn và một đám diễn viên. Người đạo diễn uống quá chén nên bắt đầu nói những lời không đứng đắn, ánh mắt cũng dán chặt lên người Trần Ẩn.
Gã nói Trần Ẩn nổi tiếng chủ yếu là do vẻ ngoài quyến rũ của anh, quyến rũ đến mức khiến người ta mất kiểm soát. Cái giới này như một cái cống nước tanh hôi vậy, anh cứ lăn lộn ở đây thì chẳng bao lâu sẽ có người thèm muốn nhan sắc của anh thôi. Trần Ẩn hơi khựng lại, vừa định nói gì đó thì bỗng bị ai đó ôm eo.
Là Mông Tại Dương.
Mông Tại Dương cười hì hì sáp lại, không thèm giả bộ chào hỏi gì mà dẫm lên đôi giày da Ferragamo bóng loáng của gã, mặt vị đạo diễn kia lập tức tái mét, hai mắt láo liêng nhìn Trần Ẩn và Mông Tại Dương. Mông Tại Dương cười nói với gã: “Đạo diễn Lý nhìn gì đấy, đừng nên nhìn thứ mình không thể nhìn. Ông lăn lộn trong cái cống thối này nhiều năm rồi mà vẫn chưa rõ à?”
Mông Tại Dương dẫm rất mạnh, mặt đạo diễn Lý lúc xanh lúc đỏ nhưng e dè việc Mông Thị đầu tư vào phim của gã nên không dám nổi đóa, chỉ đành đen mặt rời đi.
Trần Ẩn đứng nhìn hắn bắt nạt người ta, muốn nói gì đó nhưng lại thấy bây giờ không tiện nói lắm. Trong lúc hoảng hốt anh bỗng có cảm giác chú cún ở nhà suốt ngày vẫy đuôi làm nũng hóa ra cũng biết há mồm cắn người.
Lâu dần, chứng mẫn cảm của Mông Tại Dương dần khỏi hẳn.
Hai người rất ít khi cãi nhau, Mông Tại Dương không hề cho Trần Ẩn cơ hội để tức giận, mỗi khi anh sắp tức giận là Mông Tại Dương lại thuần thục giả bộ đáng thương, sau đó chẳng hiểu sao hai người lại lôi nhau lên giường.
Một thời gian sau, trong lòng Trần Ẩn nảy ra một suy nghĩ khó hiểu, anh muốn sinh cho Mông Tại Dương một đứa con. Bất luận lý trí đã phân tích đánh giá ra sao thì anh vẫn chẳng thể nào dập tắt được suy nghĩ này. Dù là lý do công việc hay lý do sức khỏe thì đều đã định sẵn rằng Trần Ẩn không thể nào có con được, sự nghiệp của anh bây giờ đang trên đà thăng tiến, đáng lẽ anh nên tập trung vào việc đóng phim mới phải. Nhưng mà….
Mỗi khi Mông Tại Dương nằm trong lòng anh xem phim còn anh thì nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, mỗi buổi sáng Mông Tại Dương chạy bộ về nhà, trên người đầm đìa mồ hôi đè anh lên giường hôn sâu, khi Mông Tại Dương mặc vest, đeo tạp dề nấu cơm, khi ngồi nghiêm túc trong cuộc họp…. Anh lại vô thức nghĩ đến việc nếu hai người có một đứa con, thì đứa bé chắc chắn là một thiên sứ nhỏ.
Anh đã yêu Mông Tại Dương đến mức muốn sinh cho hắn một đứa con và rồi nhìn đứa trẻ mang nửa dòng máu của hắn từng bước trưởng thành, liệu cuối cùng khi lớn lên đứa trẻ ấy có trở thành một người xuất xắc như cha của nó không, anh muốn nhìn thấy một Mông Tại Dương nhỏ.
Một khi suy nghĩ ấy đã nhủ mầm thì Trần Ẩn chằng thèm màng đến công việc hay sức khỏe gì nữa hết. Tối đến khi Mông Tại Dương đang được mùi bạch trà bao bọc banh đùi vợ yêu ra chuẩn bị làm chuyện cấm thiếu nhi thì Trần Ẩn bỗng đỏ mặt ôm hết đống áo mưa vào lồng ngực dính đầy nước bọt của hắn. Mông Tại Dương vừa cưới vừa kéo bao cao su, bảo vợ ơi cứu em em sắp chịu không nổi rồi. Trần Ẩn nghiêm túc ngồi dậy ôm lấy cổ hắn, bao cao su vương vai khắp nơi, anh thì thầm bên tại hắn: “Em sẽ không đâm vào được nếu không có bao ha, hôm nay em thắt nút bên trong anh được không?”