Trần Ẩn luôn không có cảm giác an toàn trong cuộc hôn nhân này. Một là vì hai người không môn đăng hộ đối, hai là vì bình thường Mông Tại Dương luôn lạnh lùng ít nói. Ngoại trừ chuyện tình áo thì Trần Ẩn chẳng hề tìm thấy bất cứ bằng chứng nào chứng minh Mông Tại Dương yêu anh cả.

Có một lần Mông Tại Dương làm việc trong thư phòng, Trần Ẩn đọc xong kịch bản nên đi rửa trái cây định mang cho hắn ăn, anh gõ cửa rồi bước vào phòng, sau khi đặt trái cây xuống thì bỗng ngửi thấy mùi quýt đường, anh vừa bảo: “Mùi của em thơm ghê.” vừa tính sáp lại gần ngửi thật kĩ, nhưng khi anh cúi người xuống thì Mông Tại Dương lại vô thức lùi ra sau khiến động tác của Trần Ẩn khựng lại, cũng khiến anh thấy tủi thân cực kì. Sau khi về phòng ngủ cũng không còn tâm trạng đọc kịch bản nữa, thế là anh không thèm đợi Mông Tại Dương nữa mà cuốn chăn đi ngủ luôn.

Mấy chuyện xa cách thế này nhiều không đếm xuể, lúc gặp nhau ở công ty Mông Tại Dương còn không thèm chào anh. Đi cùng một thang máy thì hắn sẽ đứng ở chỗ xa Trần Ẩn nhất, không khí cũng lạnh đi giống như âm mười mấy độ. Trần Ẩn chẳng tài nào hiểu nổi.

Chẳng lẽ bạn đời của mọi người đều kiểu một đêm ba nháy rồi sáng hôm sau lại giả vờ như không quen thân gì hả?

Trần Ẩn nghĩ nát óc cũng không ra, anh muốn nói chuyện đàng hoàng với Mông Tại Dương nhưng vẫn chưa tìm được thời điểm thích hợp.

Cho đến một ngày khi Trần Ẩn đang ở studio chụp hình cho bìa tạp chí thì Đỗ Sênh vội vàng đi tới ấp úng bảo giờ sếp Mông đang muốn tìm anh. Trần Ẩn thậm chí còn chưa kịp thay quần áo, tranh thủ tẩy trang luôn trong thang máy. Đỗ Sênh bảo với anh rằng chắc là Mông Tại Dương đang đến kỳ mẫn cảm, Trần Ẩn nghĩ sao mà thế được, kỳ mẫn cảm cũng na ná như bệnh tương tư vậy, Mông Tại Dương không thích anh thì sao mà đến kỳ mẫn cảm được.

Trần Ẩn đi đến lầu 32 thì lập tức ngửi thấy mùi quýt đường thoang thoảng trong không khí. Tầng này vốn đã ít nhân viên mà đa số lại là beta nên họ không biết chuyện gì đang xảy ra cả.

Anh bước vội đến văn phòng tổng giám đốc rồi mở cửa ra, mùi quýt đường nồng nặc tức khắc xốc vào mũi anh, trong văn phòng trống không, Trần Ẩn bước đến phòng nghỉ ở bên trong thì nhìn thấy bóng dáng của Mông Tại Dương. Một cái u to đùng màu champagne gồ lên trên giường đang run rẩy liên hồi, Trần Ẩn từ từ đi đến giở chăn ra rồi nhìn Mông Tại Dương đầy đáng thương dưới ánh đèn mờ. Hắn đang liên tục hít ngửi cái chăn mỏng của Trần Ẩn, sau khi thấy anh tới thì lập tức nhào đến ôm anh vào lòng. Trần Ẩn bối rối ngồi trong lòng hắn không biết nên làm gì mới phải, Mông Tại Dương thì vùi mặt vào ngực Trần Ẩn, chẳng bao lâu sau nước mắt đã thấm ướt áo anh. Hắn vừa ôm anh vừa nức nở nói: “Có phải em làm phiền anh rồi không… Hu hu hu, em cũng không muốn đâu… nhưng không thấy được anh khiến em khó chịu lắm.”

Đúng là kỳ mẫn cảm thấy, nhưng… nhưng sao có thể chứ?

Trần Ẩn vừa phóng ra pheromone hương bạch của mình ra vỗ về Mông Tại Dương vừa dịu dàng vỗ lưng hắn, nói: “Không đâu không đâu… em không làm phiền anh gì hết… Nhưng mà…”

Trần Ẩn nhìn Mông Tại Dương đang khóc nấc lên trong lòng mình, bỗng thấy hắn giống như một chú cún bự vậy, Mông Tại Dương đang cởi trần, thân nhiệt thì cao chót vót, chạm vào là thấy nóng bỏng. Cẳng tay của hắn còn to hơn cả cánh tay của anh, Trần Ẩn quả thực quá nhỏ bé so với hắn.

“Vợ ơi… vợ ôm em đi…” Mông Tại Dương ôm chặt lấy anh hơn giống như sợ anh sẽ chạy mất vậy.

“Em thấy tủi thân lắm…” Nước mắt của hắn lại trào ra: “Anh bảo em là không được làm phiền anh khi anh đang làm việc nhưng em muốn ở cạnh anh 24/7 cơ. Làm chung một công ty ngày nào cũng gặp nhau anh bảo em không làm phiền anh kiểu gì đây hu hu hu…. Anh còn đi nhận cái gameshow kiểu kia nữa, anh có biết bao nhiêu người ship anh với cái tên Quý Thừa Nghiêu gì đó không, còn em thì chẳng là gì hết! Hu hu hu…”

“Đừng khóc, đừng khóc, không sao không sao….” Trần Ẩn vừa vỗ lưng vừa cúi đầu lau nước mắt cho Mông Tại Dương. Anh ngồi trên đùi hắn nên chẳng bao lâu sau đã bị một cái gì đó cứng cứng chọc vào, Trần Ẩn còn chưa kịp nói gì thì Mông Tại Dương đã khóc to hơn: “Hu hu hu vợ ơi, em cứ thấy anh là lại cứng lên, em xin lỗi! Anh đừng nghĩ em biến thái kinh tởm, em cũng không muốn đâu huhu nhưng cứ hễ khi nào anh đến gần em là ai em thế.”

Trần Ẩn dỗ dành hắn rồi hỏi: “Sao em không nói cho anh biết là em khó chịu?”

Mông Tại Dương nghẹn ngào một lúc rồi nức nở đáp: “Em sợ anh sẽ ly hôn với em.”

Trần Ẩn cúi đầu hôn hắn, bảo: “Anh sẽ không ly hôn với em đâu, sau này em cũng không được tránh anh nữa. Em có biết lúc em xụ mặt xuống trông rất đáng sợ không? Mỗi khi muốn trò chuyện với em là anh lại không biết nên nói gì, chỉ thấy em hung dữ ghê. Mới đến gần em một chút là em lại trốn mất, anh cứ tưởng là em ghét anh chứ…”

Mông Tại Dương tủi thân nói: “Ai nói thế! Em thích anh còn không kịp thì sao mà ghét anh được….. Em cũng không muốn thế nhưng mà mỗi khi em nhìn thấy anh là em lại chẳng muốn làm gì hết, chỉ muốn làm chuyện kia thôi….” Mông Tại Dương hơi dừng lại rồi cúi đầu giống như một đứa nhóc vừa làm sai gì đó: “Không phải trong đầu em chỉ có mỗi chuyện đó thôi đâu… Anh phải tin em.”

Sau cùng Trần Ẩn hỏi hắn có muốn làm không, anh cởi đồ được một nửa thì vành tai Mông Tại Dương đã đỏ bừng. Hắn cài nút áo lại cho anh rồi nói: “Ở đây không có bao.” Trần Ẩn ngập ngừng trong giây lát rồi nói nhỏ với hắn: “Ừm, chỉ cần em không bắn vào trong, không thắt nút trong khoang sinh sản là được.”

Trần Ẩn có thể cảm nhận được cơ thể của hắn bỗng cứng đờ, sau đó hơi thở nóng bừng của Mông Tại Dương phả lên tai anh. Nước mắt hắn rơi tí tách, tủi thân nỉ non vào tai Trần Ẩn: “Không được đâu! Vợ ơi em không nhịn được đâu.”

Cuối cùng hai người chọn quay về nhà. Lúc Mông Tại Dương ôm anh bước khỏi văn phòng, Trần Ẩn xấu hổ muốn chết chôn đầu vào ngực hắn, thầm nghĩ bản thân cả bó tuổi rồi mà còn làm xằng làm bậy như vậy với đứa nhóc Mông Tại Dương nữa, nhân sinh đúng là bất hạnh mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play