“Nhìn từ bên ngoài thì đúng là xi măng, nhưng không biết bên trong có biến thành xi măng không nữa.” Ngô Kiêu ngồi xổm xuống, đưa tay gõ nhẹ lên chân thi thể, tiếng lộc cộc liền vang lên.
“Vậy, chúng ta phải gõ ông ấy ra nhìn thử sao?” Trương Dực đứng cách thi thể không xa cũng không gần, người vợ Lý Cát Lỵ núp sau lưng hắn, nghe Ngô Kiêu nói vậy, có chút gian nan hỏi.
“Tôi thấy không cần đâu.” Tống Viêm suy nghĩ một chút rồi nói: “Thi thể có bị biến thành xi măng cả trong lẫn ngoài hay không, hiện tại có vẻ không liên quan đến chuyện chúng ta cần điều tra lắm, đừng phá hư thi thể của ông Trương.”
Tống Viêm nói xong, như trưng cầu ý kiến mà nhìn Kỷ Hành Phong một cái, Kỷ Hành Phong cũng nhìn cậu gật đầu, tỏ vẻ tán thành.
Nhưng đột nhiên “cộp ––” một tiếng, đám người Tống Viêm còn chưa kịp phản ứng, Đổng Đề đã dùng thanh chủy thủ còn đeo bao, gõ bể cánh tay của ông Trương.
“Là xi măng,” hắn dùng chân đá mấy khối vụn đầy đất, hờ hững quay lại bên cạnh Hồ Hàm, báo cáo công việc: “Bên trong cũng biến thành xi măng.”
“Anh, anh…” Sắc mặt ai nấy đều rất khó coi, thiếu niên Chu Đình giống như bị kích thích, luống cuống lui về sau vài bước, trốn phía sau nhóm Tống Viêm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT