“Còn mấy người?” Hồ Hàm nói xong, nhìn về phía Tống Viêm và Kỷ Hành Phong: “Mấy người, có phát hiện manh mối gì không?”
Tống Viêm không muốn nhiều lời, nhưng cũng không keo kiệt mấy thứ này, dứt khoát nghiêng người để lộ con mèo chết trong góc: “Chúng tôi phát hiện cái này.”
“Trong một căn hộ đóng kín, có một con mèo trắng đã chết.”
Hồ Hàm nhìn xác mèo, ra hiệu cho Đổng Đề, tên đàn ông vẫn luôn đi theo hắn, Đổng Đề lập tức tiến lên, không ngại ngần cầm xác con mèo lên, đem đến trước mặt Hồ Hàm.
“Này…” Nghiêm Kiều và đám Chu Đình không khỏi cảm thấy buồn nôn, chỉ vội vàng nhìn một cái, rồi lập tức lui qua một bên. Chỉ có Trương Dực và ông cụ vẫn có thể chống đỡ mà xem tiếp.
“Con mèo này, đã chết rất lâu rồi.” Ông cụ quan sát nửa ngày, do dự nói: “Không thì chúng ta đi hỏi bà lão tầng dưới thử xem, con mèo này là của ai nuôi?”
Những lời này của ông giống như một cái chày nhỏ, gõ vào lòng Tống Viêm một cái, mèo này là của ai nuôi?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT