Cho dù tối qua có nháo nhào đến hơn nửa đêm, nhưng sáng hôm sau mọi người vẫn thức dậy rất sớm, tụ tập ở lầu 1.
Lão bản và tiểu nhị vẫn không thấy đâu, mà cũng không có người chơi mới nào tử vong.
“Không có tiểu nhị, vậy chúng ta ăn cái gì đây, phải tự mình lăn vào bếp à?” Tống Viêm và người mặt sắt mới vừa xuống lầu đã nghe thấy âm thanh oán than của Trần Kỳ Phi.
Mới sáng sớm đã ầm ĩ lớn như vậy, tâm tình Tống Viêm vốn không được tốt cho lắm nên càng thêm bực bội. Ngẩng đầu nhìn người mặt sắt đi phía trước mình, Tống Viêm tưởng rằng trải qua sự việc tối hôm qua, đối phương đã có thể thẳng thắn một chút, nhưng ai ngờ trời vừa sáng thì người nọ đã quay trở lại thành cái hũ nút. Trong tối ngoài sáng giúp đỡ cậu không thiếu bữa nào, nhưng lại cố tình im thin thít không chịu thốt ra một câu.
Trong lòng Tống Viêm thật sự khá rối rắm, chuyện đã đến nước này rồi, rốt cuộc anh ấy còn muốn giấu giếm điều gì nữa.
“Học trưởng!” Trần Kỳ Phi vừa ngẩng đầu nhìn thấy cậu liền lập tức muốn đi đến, nhưng còn chưa đến trước mặt cậu thì dừng bước, e ngại nhìn người mặt sắt đứng phía sau Tống Viêm.
Từ lúc Trần Kỳ Phi tiến vào trò chơi cho đến giờ, tuy có bị dọa sợ, nhưng không bị dọa ngu. Dù sao thì trước kia hắn cũng thường tự nhận bản thân là một người thông minh, hiện giờ cũng vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT