Tống Viêm nghe thấy cũng nhịn không được mà quay đầu nhìn, thật ra cậu cũng rất muốn biết người mặt sắt sẽ trả lời câu hỏi của người khác như thế nào.
“Không có,” Người mặt sắt chỉ lạnh lùng phun ra hai chữ, hình như cảm giác được ánh mắt của Tống Viêm, hắn bổ sung thêm: “Chỉ trùng hợp nghe thấy động tĩnh mà thôi.”
Phương Uy đã từng nghe qua danh tiếng của người mặt sắt nên không dám làm bậy, nhưng tên thô kệch thì chưa. Hắn vừa mới xử lý xong thằng nhóc con, nhưng không ngờ lại càng khó chịu hơn, ánh mắt không ngừng ngắm nghía cây trường đao bên hông người mặt sắt, nói: “Chúng ta nên hỏi hắn xem trước khi hắn cứu người thì đã làm gì thì hơn? Hắn có đao… có thể chẻ cái đầu ra làm hai, chắc chắn cũng có thể chặt đầu xuống.”
“Anh có thể thử.” Người mặt sắt không có bất kì động tác nào, thậm chí đến ánh mắt cũng không thèm nhìn hắn, chỉ dùng âm giọng khàn khàn lên tiếng
Một câu nói nhẹ nhàng hững hờ lại làm người đàn ông vạm vỡ kia bất giác lui về phía sau một bước, hắn bắt đầu hô hào với người xung quanh: “Sao nào, tôi nói không đúng sao –– hắn, hắn rõ ràng là rất đáng nghi.”
“Tiểu Bùi đâu? Mọi người có ai thấy Tiểu Bùi không!” Lúc này, chị Viên đột nhiên sốt ruột kêu lên.
“Không phải Tiểu Bùi vẫn luôn ở bên cạnh chị sao?” Tống Viêm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên cửa sổ chỉ có một mình chị Viên đứng đó, còn Tiểu Bùi vừa nãy vẫn đang khóc lóc không ngừng đã biến mất tăm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play