Sau khi mọi người về lại tiểu lâu không lâu thì mưa lại rơi, chẳng qua lần này mưa không lớn lắm, chỉ lất phất li ti như một tấm màng mỏng, bao phủ lên cây lê chỉ còn lác đác vài bông hoa ở hậu viện.
Bầu không khí trong khách điếm hơi nặng nề, tới gần giữa trưa, lão bản và tiểu nhị vẫn không thấy đâu, mọi người đành phải nghĩ cách giải quyết cơm trưa.
Trần nhà ở lầu 1 bị thủng một lỗ to tướng, nhánh cây bị sập dẫn nước mưa từ lỗ hổng xuống dưới, chỉ trong chốc lát mặt đất đã đọng một vũng nước.
“Đừng đào, đừng đào…” NPC ngồi xổm bên cạnh vũng nước đọng, vừa nhai lương khô vừa ngửa đầu nhìn cái lỗ bị cây ngã thủng, lẩm bẩm nói.
“Manh mối chắc hẳn là nằm ở gốc cây cuối cùng.” Phương Nham cau mày, ánh mắt trói chặt cây lê ở hậu viện, tất nhiên hắn cũng không để ý tới lời nói của NPC.
“Còn đào nữa?” Phú thương vừa nghe vậy thì cả giận nói: “Đào cái gì mà đào, bận bịu cả một buổi sáng, không những đào không ra kết quả, mà còn phá sập phòng ở!”
Tống Viêm yên lặng nhìn phú thương và NPC, nếu lúc trước cậu còn hơi do dự đối về vấn đề đào cây, thì hiện tại cậu cực kỳ chắc chắn rằng cây lê trong viện kia nhất định có vấn đề.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play