Lý Duy cả kinh, bọt nước bồn tắm vung vãi khắp nơi, vòng eo cậu trai bị siết chặt chịu sự công kích điên cuồng. Ngón chân co quắp, hai tay nắm chặt thành bồn, toàn thân cậu ta run rẩy trước sự dữ dội quá sức chịu đựng, gào thét trong đê mê.

Lý Duy không thể nín nhịn được nữa, hưng phấn hòa cùng sợ hãi khiến hắn xuất tinh.

Đoạn hắn xụi lơ trên đất, phòng tắm cũng trở nên tĩnh lặng.

Kinh hãi cùng với khí lạnh chậm rãi tới gần, cả người Lý Duy lạnh buốt, chôn chân tại chỗ như bị đóng băng. Hắn thấy nguy hiểm nhưng không tài nào nhúc nhích. Chỉ một khắc sau cả người hắn bị đánh bay đập thẳng vào tường, cảm giác lục phủ ngũ tạng bật khỏi vị trí, đau như trời giáng.

Cổ họng tanh tanh, hộc máu.

Hắn dùng cả tay lẫn chân bò về phía sau để chạy trốn. Thế nhưng cảm giác rợn tóc gáy áp sát phía sau, lại gần từng bước. Sự nguy hiểm này báo cho hắn biết, hắn tàn đời rồi.

Hắn sẽ chết ở nơi này.

Bởi hắn ham muốn báu vật của dã thú, chọc nó nổi điên.

“… Lâm, đừng giết…”

Lý Duy mơ mơ màng màng loáng thoáng nghe thấy, hình như cậu ta lên tiếng xin tha. Cái thứ sau hắn lập tức dừng lại, hắn vội nắm lấy cơ hội, vận hết sức lực chạy trốn, không vào nhà hắn cũng chẳng đến thang máy, mà lao xuống thang bộ. Đến khi sắp đến tầng một, cảm giác kinh hãi ăn vào xương tủy lại bám chặt theo hắn, Lý Duy hoảng sợ tăng tốc, bất cẩn té ngã lăn xuống cầu thang.

Thời điểm sắp chìm vào bóng tối, dường như hắn thấy một gã đàn ông đứng ngay cửa cầu thang, trông chẳng rõ mặt song gã lạnh lùng nhìn hắn. Ánh mắt như thấy người chết.

Lần tỉnh lại tiếp theo, Lý Duy đã nằm trong viện.

Phương Quả ngồi bên cạnh, thấy hắn tỉnh lại nhanh chóng rót một chén nước.

Lý Duy sững sờ: “Tao…chưa chết sao?”

Phương Quả liếc nhìn: “Thập tử nhất sinh thôi.”

Lý Duy vội vã ngồi dậy, thấy chân đau buốt như bị châm kim.

“Ế? Nằm yên đi mày. Mày ngã từ trên tầng xuống nên gãy chân đó.”

Lý Duy: “Phương Quả, phòng 404 có ma.”

Phương Quả trợn mắt: “Tao bảo từ lâu mà mày không tin. Sắp tới dọn đi thôi.”

Lý Duy nhíu mày: “Không được, phòng 404 có người, cậu ta đang bị ma ám. Chính là người đã cứu tao nên tao phải cứu cậu ta.”

Phương Quả cười khẩy: “Thế thì dù mày có 100 cái mạng cũng không đủ. Vả lại mày nghĩ người ta cần mày cứu chắc?”

Lý Duy: “Ý mày là sao?”

Phương Quả thở dài: “Bớt háo sắc đi! Đừng có mơ mộng tới đồ của người khác. Trong phòng 404 là thứ tà đạo hung ác, mày chớ dây vào.”

Lý Duy: “Nhưng có người ở…”

Phương Quả: “Người ta cưới hỏi đàng hoàng quan hệ hợp pháp đó!”

Lý Duy: “Hả?”

Phương Quả không vui: “Mày đã nghe chuyện “âm hôn” bao giờ chưa?”

Lý Duy: “Nghe thì nghe rồi… chẳng lẽ họ là âm hôn? Không phải, là nam cả mà.”

Phương Quả: “Âm hôn chỉ cần xem ngày sinh tháng đẻ thôi. Vậy nhé, người ta có chủ mà mày còn trêu. Người ta động phòng, mày chạy đến xem lại còn mơ tưởng vợ người ta. Có giết chết mày cũng là điều quá hiển nhiên.”

Thâm tâm Lý Duy không ngừng khiếp sợ, hắn nào có biết sự thực hóa ra là vậy.

Hèn chi bộ dạng cậu ta u ám, rõ ràng chỉ ở một mình mà như được yêu thương đêm ngày. Hèn chi nhà đó chẳng hề có nắng, hèn chi khắp người cậu ta in đầy dấu hôn.

Phương Quả ra ngoài rửa tay, đi được nửa đường ngoái lại bảo: “À phải rồi, may mà tối qua mày không đi thang máy. Bên trong có một thanh niên chết lúc nửa đêm, thấy bảo chết vì sợ.”

Lý Duy nghĩ tới người thanh niên bước vào thang máy trước hắn tối qua, đáy lòng kinh hãi.

Sau khi xuất viện, Lý Duy thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng 403. Lúc đi thoáng nhìn qua 404, cửa phòng đóng chặt, như thể quanh năm chìm trong âm khí lạnh lẽo.

Đến lúc lên xe, Lý Duy lơ đễnh ngoái nhìn, vừa vặn trông thấy cậu trai đứng ở ban công phòng 404.

Sắc mặt nhợt nhạt, dáng người mảnh mai xinh đẹp.

Đúng lúc đó, một cánh tay đàn ông vươn ra từ phía sau, ghìm chặt bả vai rồi kéo cậu ta lui vào bóng tối. Rèm cửa chầm chậm bay lên, Lý Duy trông thấy nét cười hiện trên mặt người thanh niên sau tấm màn che.

Chung quy là chính cậu ta cam tâm tình nguyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play