Lý Duy bỏ nhà đi bụi nên chuyển tới đây.

Tòa nhà này nằm tại khu dân cư mới của Thành Đông, không cũ nhưng cũng chẳng mới.

Lý Duy dạt nhà, tài khoản ngân hàng liền bị đóng băng thành ra chẳng còn nhiêu tiền. Đúng lúc đó lại thấy quảng cáo cho thuê nhà, giá cả khá thấp mới vội vàng đến coi. Quang cảnh xung quanh đẹp đẽ yên tĩnh, nhà có hai phòng ngủ một phòng khách nên hắn mướn luôn.

Hôm nay là ngày đầu chuyển đến lại đúng ngày thang máy hỏng.

Lý Duy miệng kêu xui xẻo, may thay trước giờ chuyển đồ còn có thằng bạn giúp đỡ.

Đồ đạc của hắn cũng không nhiều lắm, dọn xong chỉ khoảng một tiếng. Ấy nhưng rớt lại ba lô trong xe nên Lý Duy xuống lầu lấy nó.

Thằng bạn chí cốt Phương Quả đang uống nước trong bếp, gào lên: “Chờ lát nữa rồi lấy!”

Lý Duy đáp lại: “Không được, cái ba lô ấy còn có laptop, tài liệu quan trọng của tao nằm trong đó hết.”

Nói xong hắn liền đi lấy ba lô, quay lại đã thấy có người đứng chờ thang máy. Hắn nhớ tới lời nhắc thang máy hỏng ban nãy, ai dè qua nhìn một cái lại chạy ngon lành.

Lý Duy thầm than xúi quẩy.

Đúng lúc thang máy mở cửa, người nãy đứng chờ bước vào.

Lý Duy cuống cuồng chạy theo, ấn chọn tầng 4. Phát hiện người nọ vẫn chưa chọn tầng, liền quay lại hỏi “Cậu lên tầng nào?”

Người kia đứng sát vách thang máy, cúi đầu rất thấp. Nghe hắn hỏi mới giật mình: “Tầng tư.”

Khéo thật.

Cùng ở tầng tư, có khi hàng xóm cũng nên.

Tính cách Lý Duy hướng ngoại, tuy rằng người kia đôi phần quái gở. Hắn vẫn có thể tiếp chuyện: “Này người anh em, tui tên Lý Duy cũng ở tầng tư nè. Phòng 403, thế cậu ở đâu? Lát sang tui làm bữa mừng tân gia nào.”

Người kia vẫn cúi đầu lặng im như cũ.

Lý Duy thấy ngượng, trong lòng tự chửi mình đúng là đồ lắm chuyện, không dám lên tiếng nữa. Có điều qua việc quan sát chăm chú cái bóng của người nọ in trên vách thang máy, chiều cao tầm trung, dáng người cũng ổn.

Áo phông đơn điệu, ngoài khoác áo mỏng, quần đen chân dài.

Tỉ lệ chuẩn, chân thon nhỏ.

Lý Duy suy nghĩ lung tung.

Hình ảnh cặp chân thon dài cùng với vòng eo lộ bên hông, làn da trắng trẻo. Không phải trắng bệch như giấy mà là mịn màng mềm mại, có chút ửng hồng.

Chút ửng hồng đó chắc nhuốm màu khi động tình.

Thằng nhỏ bên dưới Lý Duy khẽ ngóc đầu.

Cửa thang máy trượt mở, người kia bước ra trước tiên. Lý Duy lén nhìn song chẳng được gì.

Tóc cậu ta hơi dài, phủ xuống mặt. Cậu ta cúi đầu nên chẳng rõ dung mạo.

Nhưng có thể thấy phần cổ nằm sau lớp áo, rất trắng.

Lý Duy bước theo cậu trai.

Cậu ta đang mở cửa nhà, Lý Duy bám sát phía sau, đoạn phát hiện ra cậu ấy ở ngay đối diện.

Phòng 404 .

Những con số này không mấy may mắn.

Lý Duy nghĩ thầm.

Cạch một tiếng cửa nhà cậu trai bật mở.

Lý Duy rảo bước định bụng hỏi tên, nào ngờ cánh cửa vừa mở, một luồng khí buốt như băng phả vào mặt khiến hắn rùng mình.

Cậu ta lưỡng lự một giây rồi đóng cửa lại.

Lý Duy kinh ngạc sửng sốt hồi lâu, đoạn xoay người về phòng 403.

Khép cửa lại rồi hắn nhũn cả chân.

Phương Quả vội vàng đỡ hắn dậy: “Mẹ kiếp Lý Duy, tối qua con yêu nữ nào ép khô mày hả? Mới lên cầu thang đã lẩy bẩy chân tay?”

Lý Duy nằm vật trên ghế sa lông, liếc nhìn Phương Quả: “Tao vừa bị dọa.”

Phương Quả cười ha hả: “Mày gặp ma à?”

Lý Duy: “Đúng thế.”

Phương Quả: “Diễm quỷ à! Có thế mới vắt kiệt mày chứ.”

Lý Duy: “Biến! Cút ra chỗ khác đê. Tao nghỉ tý đã.”

Phương Quả: “Cũng được! Tao vô bếp uống nước, mày chớ có trốn ăn mừng tân gia đấy.”

Lý Duy phẩy tay rồi nhắm mắt lại.

Hai mắt khép lại, nhìn kỹ luồng khí lạnh buốt đáng sợ kia như thể có hình có dạng. Điều mà hắn còn giấu Phương Quả chính là, lúc đuổi theo cậu thanh niên kia, hắn đã trông thấy dấu hôn chi chít in đậm trên làn da cổ trắng trẻo lấp ló sau áo.

Vết cũ vết mới chồng chéo, nhiều như thế chắc chắn ngày nào cũng hôn cũng mút mới không thể phai qua thời gian dài.

Đỏ rực, phớt hồng, kiều diễm ám muội, tương phản trên màu da trắng nõn nà, đặc biệt quyến rũ.

Lý Duy trong cơn mê hoặc suýt chút thì hôn lên đó. Ngay lúc ý nghĩ hiện ra trong đầu, hắn bị giam cầm trong một ánh nhìn đáng sợ. Kinh hoàng hòa cùng giá lạnh.

Giống như viên ngọc trong mắt thú dữ thời nguyên thủy, hắn lại khao khát báu vật đời nó, khiến nó tức giận ngút trời.

Lý Duy xém nữa nghẹt thở vì sợ hãi, cảm giác cổ họng bị siết chặt không thể hít thở.

Mãi cho tới khi cánh cửa khép lại thì cơn kinh hoàng mới tan biến

Lý Duy lờ mờ nhận ra trong phòng của cậu trai kia, e rằng có thứ gì đó tồn tại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play