Phương Quả trở ra từ bếp, thần thần bí bí gợi chuyện “Mày biết khu này có biến gì không?”
Lý Duy tức giận: “Có thì cũng chỉ từ mồm mày ra.”
“Ơ? Đừng có nghi ngờ. Nãy tao đổ rác gặp một bà già đang đốt vàng mã, miệng còn lẩm bẩm cơ. Mà mày không thấy tòa nhà yên tĩnh lạ thường sao? Giờ đương giữa trưa, im lặng thế này mà thấy vẫn ổn hả? Còn nữa, tao thấy có vấn đề nhất là phòng đối diện nhà mày đấy.”
Phòng 404 ư?
Lý Duy chột dạ: “Mày đừng có thấy số nhà xui xẻo mà nói mò linh tinh.”
Phương Quả: “Tao nói linh tinh cái gì? Chả phải vừa đi đổ rác đấy sao? Lúc về thấy phòng 404 mở cửa, trong nhà đen ngòm. Không thấy nổi nửa cái bóng người. Thấy lạ làm sao bên ngoài nắng chói mà phòng lại tối như thế? Kiểu như hũ nút, tối không nhìn nổi năm ngón tay. Tò mò nên tao đi sang, vừa đến trước cửa thấy ngay một luồng khí lạnh đập thẳng vào mặt. Đúng lúc sững người, chợt cánh cửa kia khép lại trước mắt. Nghe rầm một tiếng vang vọng khắp tầng. Hù chết tao luôn.”
Lý Duy nhớ tới cảm giác sợ sệt như hình với bóng, đâm cũng hãi.
Có điều hắn vẫn mạnh miệng: “Bốc phét!”
Phương Quả: “Tin hay không thì tùy. Không phải tao nói chứ, Duy Nhi, hay là về nhà giảng hòa với chú đi.”
Lý Duy trầm mặc, lát sau gào lên giận dữ: “Đụ mẹ còn gọi bố là Duy Nhi lần nữa thì bố giết mày.”
“Ấy ấy, chưa gì đã cáu. Xấu tánh thế!”
.
Đêm khuya, Lý Duy về nhà sau buổi liên hoan, có uống chút rượu nên cũng ngà ngà.
Hắn vừa nhấn nút thang máy, cửa đã mở ngay. Một người thanh niên phía sau vội vàng đẩy hắn, bước vào thang máy rồi đóng cửa lại.
Lý Duy uống rượu nên phản ứng chậm. Mãi mới cáu kỉnh đạp tường một cái.
“Địt!”
Đành phải leo thang bộ.
Vất vả mới bò lên được tầng tư, nương theo ánh trăng xem giờ trên đồng hồ, đúng 0:44.
Số xấu vãi đạn!
Lý Duy hùng hùng hổ hổ lục tìm chìa khóa mở cửa, không hề chú ý đằng sau mình, cánh cửa phòng 404 lặng lẽ kéo ra. Ớn lạnh nảy lên tận cổ, khẽ run một cái rớt luôn chìa khoá. Cả người cũng sực tỉnh men rượu.
Nhặt chìa khóa lên bỗng hắn nghe thấy âm thanh kéo dài khe khẽ thêm tiếng va chạm nho nhỏ, có cả tiếng nước kì quái.
Một thứ tạp âm quen đến không thể quen hơn.
Có sẵn hơi men với việc đã lâu chưa hề sung sướng, khiến Lý Duy vừa nghe đã cửng. Hắn liền xoay người đi vào phòng 404 như bị ma làm, bên trong đen kịt dù rằng ánh trăng vằng vặc ngoài sửa sổ, lạ thay chẳng lọt nổi một tia sáng vào nhà.
Lý Duy rút điện thoại ra soi sáng, lần theo tiếng động. Hắn đứng trước cửa phòng tắm, thấy có ánh đèn trên trần.
Hắn khẽ hé cửa quan sát, một cậu thanh niên nằm trong bồn tắm toàn thân trần trụi. Cặp chân tách ra gác lên hai bên, ngửa đầu không ngừng rên rỉ.
Gương mặt cậu ta thanh tú, da thịt nõn nà. Cơ thể như bị thứ gì mạnh mẽ liên tục thúc vào, trượt về phía trước, cú thúc rất dữ, song cũng bị tóm cực chặt, va chạm tàn bạo. Mỗi lần như thế giọng người thanh niên khẽ vang the thé, đau đớn hòa cùng khoái cảm.
Từ góc độ này, Lý Duy chỉ có thể thấy được phần xương quai xanh và đôi chân gác lên thành bồn, hắn còn cho rằng cậu ta đang tự tầm hoan. Khó kìm nén nổi ngứa ngáy trong lòng, vừa tiến một bước hắn liền đá phải thứ gì tạo ra tiếng động.
Cậu ta chợt tỉnh, ánh nhìn đối diện tầm mắt Lý Duy, hét lên một tiếng rồi bắt đầu giãy dụa tung tóe bọt nước. Song như có vật nào đó giữ chặt, quay cuồng không thoát, trái lại dường như góc ấy tiến vào càng sâu càng xảo quyệt. Tay chân mềm nhũn mặc cho người ta xâm chiếm.
Đôi mắt cậu ta ánh nước nhuốm màu tình ái, khóe mắt ửng đỏ ướt át như thể bật khóc khi bị bắt nạt. Nhan sắc đẹp tựa yêu ma chuyên lừa gạt người.
Cậu ta chính là báu vật ma mị, chẳng thể nghi ngờ gì nữa, giờ này phút này cậu ta chính là một con yêu tinh dụ người phạm tội.
Khóe mắt phớt hồng, xương quai xanh đọng nước, da thịt trắng nõn, chằng chịt dấu hôn… Khoan! Dấu hôn ư?
Chẳng phải cậu ta chỉ có một mình sao? Dấu hôn mọc đâu ra?