Thi Niệm nhạy cảm phát hiện ra rằng sau khi cô gọi Quan Minh xong thì dường như mọi người đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cô nhớ lại lần trước khi gọi tên anh trước mặt mẹ anh thì bà cũng có chút bất ngờ như vậy, lúc trước nghe Quan Thương Hải nói, Quan Minh không cho phép người khác gọi tên đệm của anh, bây giờ nhớ lại, bên cạnh hình như cũng chỉ có mỗi mình cô gọi anh như vậy, mặc dù cô hoàn toàn không biết nguyên do là gì.
Nhưng suy nghĩ đó rất nhanh đã bị hai người mới tới làm cho mờ nhạt đi, Quan Minh vỗ vai Thi Niệm nói: “Đưa em đi làm quen với người anh em tốt nhất của anh lúc còn đi học.”
Nói xong như vậy thì Thi Niệm tự nhiên cũng đứng lên chào hỏi, vừa đứng lên thì đã nhìn thấy một chàng trai cao lớn với làn da trắng nõn như trăng thanh gió mát đang đi vào trong viện, anh ta mặc một chiếc áo khoác ngắn màu trắng không những nhìn không có vẻ cổ lỗ sĩ mà ngược lại còn mang phong thái thần tiên, thế ngoại cao nhân, thân hình có hơi gầy, nhưng khí chất vô cùng xuất chúng, chính là người mà khi ở trong đám đông chỉ cần nhìn thoáng một cái là có thể nhìn thấy ngay, Thi Niệm ngay khi lần đầu tiên nhìn thấy người này đã cảm thấy anh ta có gì đó giống với Quan Minh, loại khí chất xuất phát từ những gia đình giàu có con ông cháu cha.
Mà buồn cười ở chỗ, đi theo sau người này lại là một cô gái nhỏ nhắn, cô gái nhỏ mặc quần da đi kèm với bốt ngắn, khoác thêm chiếc áo khoác lông cừu dày cộm, hai bên vai còn mang hai chiếc ba lô, tay trái tay phải đều mang một chiếc túi lớn, mỗi bên tay còn kéo theo hai chiếc va li, cả người dường như bị chìm trong đống đồ đạc mang theo, vậy mà vẫn bước đi nhẹ nhàng như thần vậy.
Ngay khi hai người này xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, thì mọi người đã có cảm giác giống như hai người đến từ hai quốc gia khác nhau tình cờ gặp nhau ở cổng, một hình ảnh vô cùng trái ngược.
Quan Minh cười nói với Thẩm Trí: “Cậu xem cậu đi, vợ cậu mang bao nhiêu là đồ đạc, còn cậu lại đi tay không như vậy, ra thể thống gì nữa chứ.”
Thật hiếm khi Thẩm đại công tử nở một nụ cười mà từ lâu đã không xuất hiện, anh ta quay lại nhìn vợ mình và nói với Quan Minh: “Cô ấy biết rằng tôi không thể dùng tay xách, dùng vai vác được, sợ tôi bị mệt.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT