Đang giữa ban ngày mà kêu cô trở về ngủ cùng với Quan Minh, như thế nào cũng cảm thấy như vậy vô cùng lười biếng, tiêu cực, nhưng Quan Minh nói với cô: “Vốn dĩ hôm nay anh phải bay đi Thượng Hải, nhưng tạm thời thay đổi lịch trình, vòng xe trở lại đây, cha vẫn chưa biết chuyện, nên anh cũng không ở lại lâu được, vẫn phải bay chuyến chạng vạng tối tới Thượng Hải, đến đó rồi chắc cũng chẳng được nghỉ ngơi, em nỡ nhìn anh mệt mỏi như vậy sao?”
Cuối cùng Thi Niệm cũng mềm lòng, không cứng rắn được với anh, nên đồng ý trở về cùng với anh.
Hai người vừa đi đến cửa văn phòng thì người trợ lý kia cũng bưng cà phê tới, nhìn thấy dáng vẻ chuẩn bị rời đi của anh thì bối rối không biết phải làm sao: “Anh Quan, cà phê của anh…”
Khi cô ấy ngẩng đầu lên nhìn anh, khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên rồi cúi đầu xuống tiếp.
Quan Minh lạnh lùng đi lướt qua, mặc dù lúc này không còn tâm trạng để uống nữa, nhưng mà người khác cũng đã mất công làm cả buổi rồi, cho nên anh vẫn cầm lấy tách cà phê uống một ngụm tượng trưng rồi mới đặt xuống và nói với cô ấy: “Vất vả rồi.”
Cô trợ lý nhỏ vội vàng nói: “Không vất vả, không vất vả.” Sững sờ một hồi rồi mới dám ngẩng đầu lên nhìn anh.
Quan Minh lại đưa Thi Niệm rời đi, từ trên lầu đi tới thang máy, Quan Minh vô cùng giữ phép tắc, hai tay luôn để vào trong túi áo khoác, nhưng vừa vào tới xe đã nắm lấy tay Thi Niệm cho vào lòng bàn tay của mình, ngón cái của anh không ngừng vuốt ve mu bàn tay trắng nõn nà của cô.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play