Điếu thuốc Quan Thương Hải châm cũng đã tắt, ánh hoàng hôn buông xuống chân trời, anh nhìn về phía đó hỏi Quan Minh: “Vậy anh chưa từng đi tìm cô ấy sao?”
Quan Minh nhìn theo ánh mắt của anh hướng về phía chân trời thật xa, bất đắc dĩ nhếch khóe miệng: “Trước khi đi, cô ấy đã nói cho tôi biết trường học và tên của cô ấy, để tôi nếu về nước đến trường tìm cô ấy, nói muốn trả lại tiền thuốc men cho tôi.”
Ngày hôm đó, hoàng hôn đằng sau cô gái cũng giống như thế này, sắp ẩn vào trái đất, xe buýt sắp đi, cô đỏ mắt hỏi anh: “Nếu em cao lên, thay đổi, sau này anh trở về không nhận ra em thì làm sao đây?”
Anh sờ sờ trên người, cái gì cũng không mang theo, anh không muốn để cô khóc, lúc ấy chỉ nghĩ cô bé không dễ gì được đi trại hè gặp phải chuyện này đã đủ xui xẻo rồi, còn phải khóc nữa thì ra gì nữa, cuối cùng sờ được chuỗi hạt trên tay kia, thuận tay lấy xuống đeo vào tay cô nói với cô: “Anh sẽ nhận ra cái này, em cất đi.”
Cô hỏi anh ta, “Cái này có đắt không?”
Quan Minh nhìn động tác cô chuẩn bị gỡ xuống, đại khái là nghĩ nếu rất đắt thì sẽ không nhận, nhưng cô đột nhiên lại dừng động tác nói với anh: “Vậy được, em sẽ giúp anh giữ nó trước, chờ anh quay lại tìm em, em sẽ trả lại cho anh.”
Đó là lời cuối cùng cô nói với anh trước khi cô rời đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play