Âm nhạc càng ngày càng sôi động, ban đầu Thi Niệm còn cảm thấy hơi khó chịu, người đàn ông mang dạ phục nhìn thấy cô không nói gì, nói với cô: “Em đưa tay cho tôi, chúng ta cùng nhảy một điệu.”
Thi Niệm nghe thấy anh ta nói như vậy, trực tiếp lắc đầu, người đàn ông mang dạ phục đeo mặt nạ mỉm cười, nói với Thi Niệm anh ta là Cận Bác Nam.
Tiếng âm nhạc quá lớn, anh ta chỉ có thể cúi người hỏi cô: “Có phải rất ít đi chơi không? Đừng sợ, cứ theo âm nhạc mà nhún nhảy là được.”
Thi Niệm nhìn những người đàn ông, phụ nữ bên cạnh mình, dù là người Trung Quốc hay ngoại quốc, trẻ tuổi hay trung niên, đến nơi này tất cả mọi người đều chơi đùa vui vẻ, nhảy nhót đủ kiểu, có người nhảy vô cùng buồn cười nhưng cũng vẫn chung vui với mọi người.
Rất nhanh Thi Niệm cũng bị bầu không khí này lây nhiễm, có lẽ là do rượu phát huy tác dụng, cô dần dần buông lỏng, trên đầu cô buộc một sợi dây cột tóc màu đỏ, phần đuôi dây cột tóc kéo dài chạm lên trên xương quai xanh, theo sợi tóc dài phiêu dật, kiểu tóc cũng tự cô chải, phối hợp với chiếc váy trên người, mang đậm phong cách cổ đại, làn váy xếp ly theo bước chân bay lượn chập chờn như cánh bướm, càng giống như một đốm lửa nhỏ bập bùng.
Cô cảm thấy mặt nạ là một thứ thật thần kỳ, nếu như bây giờ trên mặt không mang mặt nạ, chắc chắn cô sẽ không bao giờ vào sân nhảy, nhưng bây giờ đột nhiên cô có loại cảm giác thoải mái không sợ hãi, phảng phất như phóng thích toàn bộ những tủi thân, ẩn nhẫn, kiềm chế, khó chịu ra ngoài.
Cô chưa từng có một khoảnh khắc hướng tới tự do như bây giờ, dù không làm gì, chỉ là cùng nhảy múa với mọi người, cùng cười, cùng điên cuồng, thực sự cảm thụ được hai chữ “còn sống”.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT