Cho dù đã nghĩ thông được một số chuyện, nhưng Nhiếp Chính Vương điện hạ vẫn trầm mặc ít nói như cũ, tiểu hoàng đế không nói chuyện, hắn cũng sẽ không khơi dậy đề tài mới. Sau một hồi im lặng nhìn nhau, Thẩm Vô Miên đưa mắt nhìn ngọn nến vẫn còn cháy phía xa.
Giọng nói của hắn rất nhỏ, cho dù trong phòng rất yên tĩnh, cũng chỉ có Trì Chiếu đang ở cách hắn rất gần nghe được: “Bệ hạ nghỉ ngơi cho tốt, vi thần đi một lát sẽ về ngay.”
Trì Chiếu không nói nên lời, y rất muốn nói, hoàng thúc, thật ra người đi luôn cũng được!
…
Nói xong Thẩm Vô Miên đứng dậy rời đi, Trì Chiếu ngây người nhìn hắn rời đi, cảm thấy bộ não đặc quánh như keo dán của mình lập tức biến thành một nồi cháo dẻo thơm ngon.
Sau khi Nhiếp Chính Vương rời đi, một ám vệ lặng lẽ đi vào xem xét, chỉ thấy Bệ hạ gầy yếu của bọn họ nằm ở trên giường, ngơ ngác nhìn bầu trời phía bên ngoài, khuôn mặt ngây ngốc.
Vị ám vệ này ở trong cung đã lâu, sớm đã biết tiểu hoàng đế có ý khác với Nhiếp Chính Vương, nhìn thấy dáng vẻ này thì suy nghĩ một chút, hắn đã hiểu ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT