Cuối tháng 7, tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa sổ không khí nóng bức oi ả.
Thời tiết nóng nực là thế nhưng vẫn không ảnh hưởng gì tới một quán nét ở cuối phố, dù đã đi học để chuẩn bị vào năm học mới nhưng trong quán vẫn có rất nhiều học sinh.
Trong quán nét có một chàng trai vô cùng đẹp trai, cậu thanh niên nhìn qua thì chỉ mới tầm 16- 17 tuổi, áo đồng phục trắng tinh không được cài cúc đàng hoàng. Trên bàn là một tập kẹp tài liệu bên trong là mấy tờ bài thi khảo sát đầu năm trường THPT Thành Dương bị vẽ linh tinh còn thảm thương hơn cả tờ giấy nháp.
Trong miệng cậu thành niên còn ngậm một cây kẹo mút vị dâu, cậu ngồi trong góc vô cùng nhàn nhã nhìn máy tính.
"Dương, nó tới kìa!" Giọng kích động của cậu học sinh khác vang cả tiệm net.
Ngay sau câu nói đó màn hình lại xuất hiện thông báo Dương mới đó đã giết một người. Dương đảo cây kẹo mút sang bên phải nói vào trong mic: "Chuẩn bị."
Ngón tay thon dài của Dương nhanh nhẹn di chuyển con chuột, nhoáng cái đã giết thêm được 3 người nữa. Dương chăm chú nhìn màn hình định đánh nhanh thắng nhanh. Nhưng chưa được bao lâu team bên Dương đã bị giết 2 người, thông báo giết người liên tục xuất hiện, cuối cùng cả đội chỉ còn mỗi mình cậu còn sống.
Đồng đội gửi biểu cảm khóc lóc lên đoạn chat, trong số đó có cả Nam bạn từ nhỏ của Dương còn lố hơn, cậu ta trực tiếp bật mic hát bài xin lỗi anh. Bài hát bị cậu ta hát lệch hết cả tone không những thế còn cố rống vào mic, nhân sức tàn phá lên gấp đôi cứ như đang muốn mưu sát người khác.
Dương không chịu được vội vàng bỏ tai nghe ra, lấy kẹo mút trong miệng ra quay đầu nói với Nam đang ngồi ở đằng sau: "Mày có im đi không hả? Nếu còn hát nữa đừng mong tao gánh mày thêm lần nào nữa!"
Gia Nam nghe thấy cậu dọa sẽ không bao giờ gánh cậu ta nữa thì vội vàng im miệng, Dương không nghe thấy tiếng hát kinh khủng của cậu ta nữa mới dám đeo tai nghe lên tiếp tục chơi, con chuột trong tay di chuyển nhanh chóng chỉ mấy giây sau chữ chiến thắng đã hiện trên màn hình.
Dương tháo tai nghe ra để lên bàn, tiếng hét đinh tai nhức óc của Gia Nam đập thẳng vào màng nhĩ cậu, cậu ta chạy tới vỗ vai người ngồi bên cạnh Dương ra hiệu cho cậu ta muốn đổi máy.
"Cậu đổi máy với tôi đi, tôi muốn ngồi cạnh anh Dương!"
Tiệm net này không quá mới cấu hình máy cũng khá lỗi thời nhưng miễn cưỡng vẫn có thể chơi được.
Cái máy xịn nhất trong quán đã bị Dương chiếm mất rồi, mấy máy còn lại cái nào chả giống cái nào. Nên người nọ cũng chả có ý kiến gì đứng dậy đổi máy với Nam.
Gia Nam ngồi xuống cạnh cậu đeo tai nghe vào game, hai người cắm cọc ở quán net tới tận 6 giờ tối.
Nhưng dù đã 6 giờ tối nhưng trời vẫn sáng trưng, mặt trời vẫn đang treo lủng lẳng trên đầu. Dương tắt máy đứng dậy. Mấy người trong quán net thấy cậu đi nên tiếng hỏi: "Về sớm vậy? Ở lại chơi với anh em thêm tí nữa!"
Nam ngồi bên cạnh cũng lên tiếng phụ hoạ: "Đúng đó, ở lại đi dù sao nhà anh cũng đâu có ai!"
Dương liếc mắt nhìn Nam sau đó mở miệng thản nhiên nói: "Sáng nay dì Mai bảo nếu dì ấy về mà không thấy mày ở nhà là chết với dì ấy đây!"
Tháo tai nghe, đứng dậy tắt máy, lấy áo trên ghế hành động nhanh gọn không lề mề.
Nam quay đầu lại lưu luyến nói với mấy người trong quán: "Em về trước đây, mọi người ở lại vui vẻ!"
Dương đi đằng trước đút tay vào túi, miệng ngậm kẹo mút vị dâu. Nếu đổi cái kẹo mút trong miệng cậu thành điếu thuốc lá thì trông chả khác gì tên đầu đường xó chợ tới thu tiền bảo kê. Mở cửa kính quán net ra hơi nóng đã phả thẳng vào mặt.
Tháng 7 là thời gian nóng nhất trong năm, vừa đi ra khỏi phòng điều hoà đi ra ngoài mà Dương tưởng mình như chuyển sinh sang thế giới bên kia vậy.
Hai người lấy xe đạp xong, Nam cũng vẫy tay tạm biệt Dương. Cậu ta nói có chuyện phải đi hiệu sách mua chút đồ để tuần sau đến trường.
Dương gật đầu đạp về hướng ngược lại để về nhà.
Cậu đạp xe vào một khu chợ cũ tấp nập người qua lại, khu chợ tụ tập đủ loại người hỗn tạp, đủ loại âm thanh hỗn tạp đập vào cậu. Tiếng loa rao bán sắt vụn, tiếng hàng xóm chửi bới, tiếng người mua hàng trả giá.
Khung cảnh vô cùng hỗn loạn, giờ cũng không phải thời gian khu chợ đông đúc nhất.
Dương đi tới một cửa hàng bán bán trái cây tươi, chủ quán là một bác trai trung niên, ông đang cãi nhau nhéo nhéo với một vị khách đòi trả giá.
"Vải này bên ngoài người ta bán có 12 nghìn một cân, tới nhà ông lại là 15 nghìn là thế nào?" Vị khách hàng khoanh tay, bộ dáng ông đừng có mà dở cái bài thách giá với tôi.
Thấy bộ dạng của vị khách bác trai càng hăng máu, ông xắn tay áo để lộ bức tranh rồng phượng trên tay. Ông hùng hổ tới gần vị khách: "Rẻ thì ra đấy mà mua..."
Bác trai còn chưa nói hết câu từ trong nhà đã bay ra một chiếc dép, chính xác đập thẳng vào mặt bác trai.
Dương đứng bên cạnh vô thức đưa tay lên xoa mặt.
Bác trai bị chiếc dép đập vào mặt quay đầu nhìn người trong nhà, oan ức vô cùng: "Vợ à, sao em lại đập anh, anh nhớ đúng giá rồi mà!"
"Đúng cái con khỉ khô ấy, sao bình thường mấy vị khách đáng yêu tới thì ông hét đẫy vào, giờ gặp cái loại khách thế mà không biết đường lấy chổi ra đuổi à?"
"Chồng với con, chả được cái tích sự gì! Mà cái thằng con trời đánh nó đi đâu rồi không biết? Bảo đi chơi với Dương mà giờ vẫn chưa biết vác mặt về!" Bác gái chống hông, bộ dáng hung dữ cũng chả kém bác trai là bao.
Dương đứng bên cạnh nhìn toàn bộ sự việc, cậu thấy vị khách đó bị bác gái nói vậy thì trợn mắt leo lên xe đi luôn phóng xe đi luôn.
Vị khách đi rồi, bác gái mới chú ý tới Dương đang đứng cạnh xem đó. Hai tay chống hông lập tức thả xuống, hai tay vội vàng phủi sạch quần áo, đi tới niềm nở nói: "Dương đấy hả cháu! Thằng con trời đánh nhà bác có đi với cháu không?"
Bác gái nói xong thì nghiêng đầu nhìn đằng sau cậu, Dương cũng phối hợp nghiêng người để bà thấy đằng sau mình.
Người phụ nữ trung niên trước mặt cậu này là mẹ của Nam.
Bác Mai nhìn sau lưng cậu không có ai bà đang định vào bắt lão chồng nhà mình đi tìm con trai, bác Dũng bị vợ bắt đi tìm con trai đang oan ức cãi lại: "Vợ à, chắc nó đi mua gì thôi với cả nó cũng lớn rồi sẽ tự biết đường về thôi mà!"
Dương đứng bên cạnh xem trái cây cũng phụ họa: "Nam nói cậu ấy đi mua đồ ở hiệu sách lát sẽ về ngay thôi ạ."
"Đó em thấy chưa, Dương cũng nói nó đi hiệu sách rồi còn gì nữa. Em cứ kệ nó đi vào nghỉ ngơi đi để Dương ở đây anh tiếp đón cho!" Bác Dũng dỗ dành vợ mình để bà yên tâm đi vào nhà.
Lúc bác quay lại Dương đã nhặt được một túi táo tươi mọng nước, vừa đi ra bác đã bắt đầu than phiền với cậu, bác thở dài nói: "Cháu thấy làm chồng có khổ không? Ngày nào cũng phải dỗ vợ yêu, sau này cháu có tìm người yêu thì tìm ai đó chiều cháu chút biết chưa!"
"Với cái khuôn mặt này của cháu thì phải tìm người nào đẹp chút, chiều cháu thì bác mới duyệt cho biết chưa?" Bác Dũng vừa nói vừa cười, nhưng tay vẫn nhanh nhẹn lấy một đống trai cây cho Dương.
Cậu nghe là biết bác Dũng lại bắt đầu rồi, từ nhỏ mọi người đã luôn khen cậu rất đẹp trai rồi. Hồi cấp hai cậu còn được mọi người bầu thành hot boy trường nữa.
Dương cười nhận lấy túi trái cây nói: "Bác yên tâm, cháu sẽ tìm một người còn đẹp hơn cháu, chiều cháu nữa."
"Biết thế là tốt."
"Cháu về đây." Dương treo tui trái cây lên xe quay đầu nói tạm biệt với bác Dũng.
Cậu đạp xe đi qua khu chợ cũ nhưng lại tấp nập khách qua lại, giọng hát êm tai từ trong loa phát thanh vang lên lấn áp hết những tiếng ồn ào của khu chợ. Sau hai ba bài dạo đầu là giọng nói của biên tập viên về bản tin tối.
Dương vừa nghe vừa đạp xe về khu nhà, nhà cậu ở trong một khu chung cư kiểu cũ. Dương xuống xe một tay xách túi hoa quả một tay nhẹ nhàng nhấc chiếc xe thể thao của mình lên nhà.
Nhà cậu ở tầng 3, vác một cái xe lên đó cũng chả phải chuyện nhẹ nhàng gì. Nhưng nhìn hành động quen thuộc của cậu là biết hiển nhiên cậu đã làm chuyện này rất nhiều lần rồi.
Cậu vừa mới đi tới cầu thang tầng 2 thì gặp một cô gái tầm 22 tuổi, cô mặc một chiếc váy trắng tay cầm túi xách, tóc được búi củ tỏi nhìn vô cùng gọn gàng trẻ trung đi từ phòng mình ra.
Cô gái thấy cậu thì vẫy tay chào, Dương cũng mỉm cười lại chào cô. Cô gái thấy nụ cười của cậu thì làm ra động tác che tim mình nói: "Dương à, em đừng có quyến rũ chị nữa!"
"Em có quyến rũ chị đâu chị Vy." Hoàng Dương bất lực nhìn cô.
Oanh Vy lè lưỡi, tinh nghịch nói: "Em biết em đẹp trai thế nào không hả, hơn nữa mỗi lần gặp chị em đều cười. Rõ ràng em đang quyến rũ chị còn gì!"
Nói tới đây Oanh Vy cũng không nhịn được bật cười, Dương nhìn đồng hồ lên tiếng nhắc nhở: "Chị Vy ơi, chị sắp muộn giờ làm rồi đó!"
Oanh Vy cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay mình, nụ cười trên môi cũng biến mất. Dương lùi lại nhường chỗ cho cô, Oanh Vy chạy đến nửa cầu thang thì quay đầu lại vẫy tay tạm biệt Dương: "Tạm biệt Dương nha!"
Dương cũng vẫy tay tạm biệt Oanh Vy, đợi tới khi cô đi khuất Dương mới nhấc xe lên đi về nhà.
Nhà cậu không phải là căn phòng duy nhất được thuê ở tầng 3, thật ra trong phòng chung cư ở đây không xuống cấp như bên ngoài, thậm chí còn khá hiện đại ấy chứ. Nhưng Dương cũng không hiểu sao chủ nhà lại nhất quyết không sửa sang lại bên ngoài để thu hút người thuê mà cứ để nó như vậy.
Tới tầng 3 Dương để xe xuống lấy chìa khoá trong túi ra, cắm chìa vào mở cửa.
Phòng ở khu chung cư mini này khá đơn giản chỉ có hai phòng ngủ, phòng khách phòng bếp đều đủ cả, không những thế còn có một cái ban công nhỏ, đầy đủ tiện nghi rất phù hợp với hai mẹ con cậu.
Hoàng hôn từ cửa kính ngoài ban công chiếu vào bên trong nhà làm ngôi nhà lại càng thêm ấm áp.
Dương cởi giày để vào tủ, xe thì dựng cạnh huyền quan đổi dép bông tay cầm túi trái cây để vào bàn trong phòng bếp.
Dương quay đầu vô thức ngước mắt lên nhìn đồng hồ trên tường, đúng lúc đó điện thoại trong túi có người gọi.
Người gọi tới là mẹ, cậu nhấn nghe. Giọng nói oang oang của mẹ Dương từ đầu bên kia chuyền tới.
[Alo, Dương à! Hôm nay mẹ phải tăng ca con lấy thức ăn trong tủ lạnh ra rồi hâm nóng lại ăn nha!]
Dương nhìn bàn ăn trong phòng bếp nghe bà nói.
Qua mấy giây sau, mẹ Dương không thấy cậu trả lời alo thêm mấy tiếng, Dương mới hoàn hồn vâng, mẹ Dương nghe thấy giọng con trai ở đầu bên kia mới yên cúp máy.
____ (^_^)_____