CHÚ ÚT, CHÁU SAI RỒI

Chương 3


3 tháng


25.

Cúp máy, trong xe lại trở nên im lặng.

Tôi gần như quên mất chuyện xảy ra trong nhà hàng, ai có thể ngờ, Thẩm Yến Thâm lại chủ động nhắc tới: "Em không có gì muốn giải thích với tôi sao?"

Tôi giật mình, quay sang nhìn anh, quyết định giả ngu: "... Chú út đang muốn nói chuyện gì vậy ạ?"

"Em nghĩ sao?"

Anh nhìn tôi với ánh mắt sắc bén:"Tôi có người mình thích? Hơn nữa còn là mối quan hệ cấm kỵ? Là em à?"

Tôi lập tức nhận lỗi: "Xin lỗi, chú út, cháu sai rồi."

"Em có nói gì sai đâu, em nói đúng mà." Anh nói giọng châm biếm, "Tôi đúng là có người mình thích, cũng là mối quan hệ cấm kỵ…"

"Chú đừng nói nữa, cháu thật sự biết sai rồi…" Tôi không muốn nghe bí mật này đâu!

"Nhưng đối phương lại cực kỳ vô tâm, chọc người ta rồi bỏ chạy, chơi xấu không chịu nhận..."

"Chú út cháu thật sự biết lỗi rồi..."

Có lẽ là do vẻ mặt cam chịu của tôi quá rõ ràng, cuối cùng anh cũng ngừng nói, như thể đột nhiên cảm thấy không có ý nghĩa, không nói thêm một câu nào nữa, chỉ yên lặng lái xe.

Khi đến gần công ty, tài xế của anh đã đứng đợi từ lâu.

Tôi chợt nhận ra một điều, sao hôm nay anh lại tự lái xe?

Có vẻ như tôi đã vô thức coi anh là tài xế…

Tôi đang định bước xuống xe, phát hiện cửa xe đã bị khóa, tôi quay lại nhìn anh, ra hiệu cho anh mở khóa.

Vẻ mặt anh nghiêm túc, còn khá chăm chú: "Thẩm Du Nhiễm, năm nay anh đã hai mươi tám tuổi, còn chưa đến ba mươi, càng không đến bốn mươi hay năm mươi."

Hả?

"Tôi là ông chú già?"

Sững sờ một lúc, tôi mới nhận ra anh đã nghe được chuyện tôi gọi anh là ông chú già.

Sắc mặt tái nhợt: "Chú út, cháu hay nói đùa, chú đừng tin là thật, trông chú vẫn còn trẻ lắm..."

Nói xong tôi cảm thấy mặt anh càng đen hơn.

"Thích đùa như vậy sao, còn thích đùa cái gì nữa, nói hết ra đi?"

"…Không có nữa."

"Tôi khác người?"

"…Không."

"Em ghét tôi, không muốn gặp tôi? Người trước đây trèo lên giường tôi, xông vào phòng tắm của tôi, ôm rồi nói thích tôi, muốn ở bên tôi không phải là em sao?"

Tôi khóc không ra nước mắt: "Chú út..."

Những chuyện xấu hổ này, sao anh lại nhắc lại chứ!

"Chú út, trước đây cháu còn nhỏ không hiểu chuyện, đã xúc phạm chú, nhưng bây giờ cháu biết mình đã phạm phải sai lầm lớn đến thế nào rồi, chú là người lớn không cần phải so đo với người trẻ tuổi, chuyện này bỏ qua được không?"

"Cho nên em đã hối hận rồi?"

"Người trong cuộc vô cùng hối hận, cũng rất ăn năn!"

Anh đen mặt.

26.

Đang không biết phải làm sao để thoát khỏi tình huống này, liền nhìn thấy Lăng Hi khóc lóc chạy ra từ công ty, hai mắt tôi sáng lên: "Đó có phải là chị Lăng Hi không?"

Quả nhiên Thẩm Yến Thâm đã bị tôi chuyển hướng sự chú ý.

"Ôi, chị Lăng Hi thật đáng thương, vị hôn phu thanh mai trúc mã lại lừa dối chị ấy trước khi kết hôn, xem ra cuộc hôn nhân này không thể diễn ra được rồi."

Tôi lén liếc nhìn Thẩm Yến Thâm, anh không có phản ứng gì.

Tôi nhân cơ hội nịnh nọt nói ra điều anh thích nghe: "Chị Lăng Hi tốt như vậy, xứng đáng với người tốt hơn, chẳng hạn như người xuất chúng như chú út, dung mạo xứng đôi, năng lực cũng tương xứng…ai da!"

Mặt tôi đột nhiên bị nhéo, là Thẩm Yến Thâm.

"Đầu óc em cả ngày chỉ toàn nghĩ vớ vẩn thôi sao?"

Sắc mặt anh lạnh lùng, dường như không thể chịu đựng được nữa: "Thẩm Du Nhiễm, em có thể dễ dàng thay đổi tình cảm, nhưng anh thì không, nếu em không muốn anh nữa cũng đừng tùy tiện gán ghép anh với người khác, anh không dễ dãi như vậy."

27.

Lời nói của Thẩm Yến Thâm rất mơ hồ, đến mức đêm đó tôi đã có một cơn ác mộng khủng khiếp.

Trong giấc mơ, tôi đẩy Thẩm Yến Thâm ngã xuống giường, giống như hồi trung học vậy.

Nhưng lần này Thẩm Yến Thâm không từ chối…

C.ứ.u m.ạ.n.g, sao có thể như vậy! Tôi to gan lớn mật, dám làm như vậy trong mơ, Thẩm Yến Thâm làm sao có thể không từ chối chứ.

Nếu là ở ngoài đời thật, chắc chắn anh sẽ chán ghét đẩy tôi sang một bên, cau mày nói: "Tuổi còn nhỏ, học thì không lo học."

Sau đó còn nói: "Cháu còn nhỏ, trước tiên phải học tập chăm chỉ đã."

Nếu tôi không nghe lời, quá đáng hơn, anh sẽ nói: "Còn dám lao tới nữa, em sẽ phải hối hận."

Tôi bật dậy vào giữa đêm, mồ hôi đầm đìa.

Nhìn điện thoại, chỉ mới hai giờ sáng.

Tôi có hơi khát nước, nên đi xuống tầng dưới tìm nước uống.

Ai có thể ngờ rằng, giữa đêm khuya thế này, Thẩm Yến Thâm lại ở đây.

Anh mặc áo choàng ngủ, tràn ngập hương vị c.ấ.m d.ụ.c.

Tay trái cầm ly rượu, tay phải chống lên quầy, tận dụng đôi chân dài, anh hơi khuỵu xuống, tựa người lên bệ cao.

Động tác tao nhã như đang cố tình thể hiện vậy.

Tôi nhếch môi.

Cảm nhận được có người, anh quay đầu nhìn về phía tôi.

Ánh mắt của anh, khiến tôi nhớ đến giấc mơ vừa rồi, vẻ mặt trở nên căng thẳng, buột miệng nói: "Chú út chưa ngủ à, đừng thức khuya, ngủ sớm có thể chống lão hóa..."

Trời ơi, tôi đang nói cái gì vậy.

Quả nhiên, Thẩm Yên Thâm tựa hồ như nghe không được từ ‘lão hoá’ này, sắc mặt lập tức u ám.

Anh đặt ly rượu xuống, đi về phía tôi.

Khi anh đến gần, tôi ngửi thấy mùi rượu, không khỏi lùi lại một bước, lại bị anh dễ dàng khống chế, không thể động đậy.

"Thẩm Du Nhiễm, em cố ý phải không?"

Có lẽ là do uống rượu, giọng anh có chút khàn, đầy quyến rũ.

Hai người đứng gần nhau như vậy, xung quanh đều là mùi của anh, tim tôi khó có thể kiềm nén mà đập mạnh.

Tôi hận bản thân không có chí khí gì hết.

Cố tình phớt lờ cảm giác kỳ lạ trong lòng, tôi thành thật nói: "Chú út, cháu ăn nói vụng về, nhưng cháu thật sự kính trọng và yêu quý chú…"

Anh dường như không kiên nhẫn, tôi còn chưa nói xong, đã vòng qua tôi bỏ đi.

Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm, anh lại quay lại hỏi: "Em định đi dự tiệc ở nhà họ Phó?"

Quả nhiên hôm nay anh đã nghe thấy.

"Dạ."

Anh cau mày: "Em có biết dự tiệc có ý nghĩa gì không?"

"Dạ biết."

"Em định kết hôn với cậu ta?"

Tôi hơi do dự, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt có chút cáu kỉnh của anh, tôi vội vàng gật đầu: "Cháu và Phó Thân thật lòng yêu nhau, có thể gả cho cậu ấy, là cháu đã trèo cao, cháu đương nhiên nguyện ý."

Hy vọng Thẩm Yến Thâm có thể hiểu được, bây giờ tôi thật sự không có ý nghĩ gì không nên với anh nữa, tôi chỉ là đứa cháu gái đơn thuần không thể đơn thuần hơn của anh mà thôi.

Nhưng sau khi tôi nói xong, anh có vẻ không vui.

"Hử, trèo cao…" Anh hơi cụp mắt xuống, che giấu suy nghĩ trong đôi mắt, "Nếu đều là trèo cao, tại sao lại không thể…"

Anh đột nhiên nổi giận một cách kỳ lạ, nói chưa xong đã bỏ đi.

28.

Tôi gặp ác mộng suốt đêm, dẫn đến ngày hôm sau đi làm cảm thấy rất uể oải.

Có người gọi điện tìm Thẩm Yến Thâm, lần này tôi không phạm sai lầm như ngày đầu nữa, trực tiếp chuyển máy cho anh.

Phó Thân nói buổi chiều sẽ đón tôi đi thử lễ phục.

Nhưng đến chiều, tôi lại bị trợ lý của Thẩm Yến Thâm kéo ra ngoài gặp khách hàng, về muộn, lại còn bị kẹt xe.

"Du Nhiễm, cô có gấp không?" Trợ lý của Thẩm Yến Thâm hỏi tôi.

"Có một chút, hôm nay tôi phải gặp cha mẹ của bạn trai."

"Hả?! Cô thật sự có bạn trai sao? Tổng giám đốc Thẩm có biết không?"

Đây là cơ hội tốt để làm rõ, nghe vậy tôi liền gật đầu: "Đương nhiên, chú ấy cũng đã gặp qua bạn trai tôi, biết hôm nay tôi sẽ đến nhà bạn trai để gặp cha mẹ."

"Thật sao?" Trợ lý tỏ ra nghi ngờ: "Vậy sao hôm nay Tổng giám đốc lại bảo tôi gọi cô ra ngoài..."

Chưa nói hết lời, điện thoại tôi reo lên.

Là Phó Thân.

Cậu ta biết tôi không có mặt ở công ty, bảo tôi gửi định vị, cậu ta sẽ đích thân đến đón tôi.

Tôi nghĩ cũng đã đến giờ tan sở, không quay lại công ty cũng không sao, nên tôi xuống xe giữa đường.

Trợ lý của Thẩm Yến Thâm muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì.

29.

Khi đến buổi tiệc, tôi và Phó Thân đã trễ gần một tiếng, cha mẹ cậu ta có vẻ hơi tức giận.

"Con có còn coi trọng mặt mũi của cha mẹ không? Biết bao người đang đợi con và bạn của con đấy?"

Mẹ anh liếc nhìn tôi: "Đây là người con nói muốn giới thiệu với mẹ đấy à?"

Phó Thân ôm bả vai tôi: "Dạ vâng ạ, cô ấy tên là Thẩm Du Nhiễm, là người nhà họ Thẩm."

Mẹ cậu ta không nói gì, nhưng từ nhỏ đến lớn, tôi đã nhìn thấy quá nhiều ánh mắt như vậy rồi, chỉ cần nhìn thoáng qua tôi cũng biết, bà không thích tôi.

Nhưng có lẽ là vì có Phó Thân ở đây, nên bà không tỏ thái độ, chỉ đổi chủ đề: "Con vừa mới về nước, có rất nhiều bạn bè, còn có chú bác cũng muốn gặp con, còn không nhanh đi gặp họ, cứ ở mãi với bạn con như vậy."

Bà luôn chỉ gọi tôi là ‘bạn’, rõ ràng không thừa nhận tôi là ‘bạn gái’ của Phó Thân.

Cũng may tôi chỉ là hàng giả, nếu không thì sẽ buồn lắm.

Phó Thân là người vô tư, không nhận ra, bị mẹ kéo đi, trước khi đi, còn dặn tôi cứ thoải mái tự nhiên.

Tôi đồng ý.

Nhưng khi cậu ta vừa đi, lập tức có người đến gây khó dễ cho tôi.

"Cô là bạn gái của Phó Thân sao? Nghe nói cô là con gái nuôi của nhà họ Thẩm thôi nhỉ."

"Không môn đăng hộ đối, da mặt cô cũng dày đấy."

"Ở nước ngoài đã biết thân phận của anh ấy rồi phải không?"

Tôi liếc nhìn Phó Thân đang bị vây quanh bởi một đám thiên kim tiểu thư, rồi quay lại nhìn mấy người trước mặt: “Tôi có quen các cô không, hỏi làm gì?”

"Cô!"

"Cô cái gì mà cô? Đồ nhiều chuyện."

Tôi lười để ý đến họ, quay người bỏ đi, không ngờ, bọn họ kéo tôi lại, tôi không cẩn thận, xém ngã.

Đúng lúc đó, có người đỡ tôi.

"Em không sao chứ?"

Là Lăng Hi?

Chị ấy đỡ tôi, vẻ mặt lo lắng: "Có bị thương ở đâu không?"

Sau đó nghiêm túc nhìn về phía bọn họ: "Các cô đang làm gì vậy? Muốn đẩy em ấy à?"

Gia thế của Lăng Hi cũng rất tốt, nghe vậy mấy cô gái kia không dám khinh thường, giọng nói nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Không có, do cô ta không cẩn thận…"

"Cho nên là tôi đang vu khống cho các cô?"

Lăng Hi thường ngày nhìn yếu đuối, không ngờ, vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy, rất giống Thẩm Yến Thâm.

Không hổ là một đôi.

Tôi lập tức nảy ra ý tưởng, ôm lấy tay chị ấy, đáng thương nói: "Chị Lăng Hi, em không sao đâu, chị không cần phải đứng ra bảo vệ em…"

Vẻ mặt Lăng Hi đau lòng, xoa đầu tôi: "Đừng sợ, chị sẽ đòi lại công bằng cho em."

Sau đó chị ấy đã thật sự dạy dỗ mấy người kia một bài học, rồi nói: "Không muốn đắc tội với Thẩm Yến Thâm thì đừng bắt nạt Thẩm Du Nhiễm.", những lời này không cần thiết lắm đâu!

Mối quan hệ giữa tôi với Thẩm Yến Thâm không tốt đến mức đó, anh sẽ không đứng ra bảo vệ đứa cháu nuôi như tôi, tôi cũng không có ý định lợi dụng Thẩm Yến Thâm đâu, chị ơiii.

30.

Tôi bị Lăng Hi kéo đi, lần đầu tiên được người khác bảo vệ, tôi rất cảm động.

Nghĩ đến việc chị ấy khóc ngày hôm qua, tôi muốn nói lại thôi.

"Em muốn nói gì sao?"

Chị ấy đã nhận ra.

Tôi không giấu nữa, vội vàng nói thẳng: "Chị Lăng Hi, chị tốt như vậy, xứng đáng với người tốt hơn, anh họ không xứng với chị chút nào."

Nghe vậy chị ấy cúi đầu, trông có vẻ buồn bã.

"Chuyện này, trong lòng chị tự biết."

"Chị Lăng Hi, chị đừng trách em nhiều chuyện, em thấy chị và chú út rất xứng đôi."

Vừa dứt lời chị ấy liền kinh ngạc mở to mắt, nhìn tôi: "Du Nhiễm, sao em lại có suy nghĩ như vậy? Em có hiểu lầm gì không? Tuy chị và Thẩm Bạc Giản là liên hôn thương mại, không có tình cảm, nhưng chú út là chú út mà."

Nữ chính này có đạo đức rất tốt.

Tôi lại càng thêm kính nể chị ấy: "Chú út thì sao? Thích thì cứ tiến tới thôi!"

"Thẩm, Du, Nhiễm…"

Một giọng nói đáng sợ không đúng lúc xuất hiện, cơ thể tôi cứng đờ.

Lăng Hi im lặng nhìn phía sau tôi: "Chị còn có việc, đi trước nhé."

Chị ấy chuồn rất nhanh, tôi cũng muốn chuồn, nhưng cánh tay lại bị túm lại.

Nếu là trước đây, có lẽ tôi sẽ bị túm áo, nhưng hôm nay tôi đang mặc lễ phục.

"Giải thích cho tôi nghe xem vừa rồi em đang làm gì?"

Tôi khóc không ra nước mắt, sao lần nào nói xấu sau lưng anh cũng bị bắt gặp vậy…

Hơn nữa, sao anh lại ở đây?

"Chú út, cháu chỉ đùa thôi..."

"Thích đùa với tôi như vậy, hay là tôi cũng đùa lại hửm?"

Hả?

Đang thắc mắc lời này của anh có ý gì, thì có mấy người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, trông rất thành đạt bước đến: "Tổng giám đốc Thẩm! Không ngờ anh cũng đến dự tiệc? Vị này chính là?"

"Bạn gái tôi."

"...?!"

Tôi sợ hãi, mở to mắt nhìn anh.

Mấy người kia cũng thế.

"Tổng giám đốc Thẩm có bạn gái từ khi nào vậy? Không biết vị tiểu thư này là thiên kim nhà ai?"

Anh cười lạnh: "Đây là cháu gái tôi."

Tôi:…

Mấy người kia cũng toát mồ hôi lạnh, cười gượng nói: "Không ngờ Tổng giám đốc Thẩm còn thích đùa."

"Không đùa, là cháu gái, cũng là bạn gái tôi."

…!

C.ứ.u tôi với! Anh đang nói cái gì vậy?

Mấy người kia lập tức nghẹn họng, như thể vừa nghe được một bí mật động trời nào đó, từ sốc chuyển sang hoảng sợ.

"Tổng giám đốc Thẩm thật biết đùa, như vậy đi, chúng tôi còn có chút việc, liền, liền rời đi trước, sau này nhất định sẽ đến thăm hỏi."

Bọn họ bỏ chạy trối c.h.ế.t, sợ phải nghe thêm bí mật hào môn nào nữa.

Tôi vẫn bị anh giữ chặt, chạy không được, đành phải đối mặt với anh: "Chú út, trò đùa này có hơi quá đáng không?"

Anh nghiêm mặt: "Lúc em đùa về tôi và cháu dâu, sao không thấy quá đáng."

"...Anh họ không phải đã ngoại tình rồi sao, cháu nghĩ họ sẽ không thể thành đôi được nữa."

"Bọn họ không thành đôi được, liên quan gì đến tôi?"

Tôi khó hiểu, muốn hỏi thẳng anh: "Không phải là chú thích chị Lăng Hi sao", nhưng lại không dám…

Vậy nên chỉ có thể đổi chủ đề: "Cháu đi tìm Phó Thân."

Nhưng anh lại cười lạnh: "Tìm cậu ta? Cậu ta giờ đang bị một đám mỹ nữ vây quanh, em chen vào được không?"

Nói xong, cũng không biết chạm trúng dây t.h.ầ.n k.i.n.h nào, anh liếc nhìn tôi từ trên xuống dưới, rồi nổi giận: "Lễ phục này xấu c.h.ế.t đi được".

…Tôi chưa bao giờ biết Thẩm Yến Thâm lại độc miệng và trẻ con đến như vậy.

31.

Bị ép phải cùng anh về nhà, tôi nghe thấy xung quanh có người đang bàn tán về mình, không khỏi dừng bước.

"Người mà con trai bà dẫn về, bà thật sự đồng ý à?"

"Không thể nào." Là giọng của mẹ Phó Thân, "Cô ta không xứng, cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, muốn được trèo cao, cô ta chỉ là con nuôi, nghe nói ở nhà họ Thẩm còn chẳng được coi trọng."

"Vậy sao hôm nay lại bảo cô ta đến dự tiệc? Hôm nay là tiệc xem mắt của Phó Thân, bao nhiêu tiểu thư danh giá đều có mặt, bà để cô ta đến, người ta hiểu lầm thì sao?"

"Để cho cô ta tự biết khó mà lui, tự nhìn thấy khoảng cách giữa nó và con trai tôi cũng tốt, với tính cách của con trai tôi, nếu tôi chủ động chia rẽ chúng, e là nó sẽ đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với tôi m.ấ.t."

Tiếng nói ngày càng xa dần, cho đến khi không còn âm thanh nào nữa, tôi mới quay lại chú ý đến người bên cạnh mình.

Anh không có biểu cảm gì, chỉ nhìn tôi: "Còn muốn gả cho cậu ta không?"

Tôi thật sự không quan tâm người khác coi thường mình như thế nào, nhưng trước mặt Thẩm Yến Thâm, tôi vô cùng lúng túng và xấu hổ.

Chỉ có thể kiên định trả lời: "Tất nhiên, chỉ cần A Thân yêu cháu là được".

"A Thân?" Anh cười mỉa, nụ cười dần trở nên lạnh lẽo, nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm đầy đáng sợ.

Ánh mắt đó, khiến tôi nhớ lại câu nói đầy châm chọc của Thẩm Bạc Giản: "Gọi A Thân cũng thân mật nhỉ, nói mới nhớ tên của bạn trai em đồng âm với tên của chú út, người không biết, còn tưởng em đang kêu chú út cơ đấy?"

32.

Tan rã một cách mất hứng với Thẩm Yến Thâm, tôi quay trở lại bữa tiệc.

Phó Thân nhìn thấy tôi, có chút bất mãn: "Cậu đi đâu vậy? Mẹ tớ vừa rồi vẫn luôn tìm cậu đấy."

Tôi bình tĩnh nói: "Tìm tớ để làm gì?"

"Bà nói muốn giới thiệu bạn bè của tớ với cậu, vừa hay cậu cũng không có nhiều bạn bè, họ cũng khá thân với tớ đấy."

Tôi bị kéo đi gặp mẹ cậu ta.

Mẹ cậu ta nhìn thấy tôi, liền mỉm cười nói: "Vừa rồi tìm con cả nửa ngày, cũng không thấy con, có phải nơi này quá lớn, con không quen, bị lạc đường không?"

Lời nói đầy sự khinh miệt, tôi giả vờ không hiểu.

Sau đó bà bắt đầu giới thiệu cho tôi ‘những người bạn tốt’ của Phó Thân, nói về gia thế của họ bằng những lời lẽ hoa mỹ, dường như không thua kém gì Phó Thân, nhưng nhìn vào ánh mắt của họ, tôi biết, một đám toàn là công tử bột, ăn chơi p.h.ó.n.g t.ú.n.g.

Tôi có chút tức giận, nhưng Phó Thân không nhận ra ý đồ của mẹ cậu ta, còn giúp bà nói chuyện.

"A Thân, nói mới nhớ, con gái của bác Vương hôm nay cũng đến, trước đây không phải con rất thân với cô bé à? Sao không đi gặp đi?"

"Con gái của bác Vương? Ai vậy?"

Khuôn mặt bà hơi cứng ngắc: "Là Vương Diên đấy, trước đây con còn nói muốn lấy cô bé mà."

Nói xong, bà vô tình nhìn tôi, tôi chỉ giả vờ như không biết.

Phó Thân thật sự rất ngạc nhiên, vẻ mặt khiếp sợ: "Có chuyện đó sao? Vậy con phải đi gặp xem, ai có thể khiến cho con tuổi còn nhỏ đã nói ra những lời này rồi."

Mẹ cậu ta càng vui hơn, nói muốn dẫn Phó Thân đến gặp Vương Diên.

Phó Thân có chút do dự nhìn tôi.

Mẹ cậu ta lập tức tiếp lời: "Đi cùng đi, có rất nhiều thiên kim nhà giàu cũng đến đây, Tiểu Thẩm có thể làm quen, kết bạn một chút."

Tôi bị Phó Thân kéo đi.

Quả thật, ở đó có rất nhiều thiên kim nhà giàu ăn mặc sang trọng, còn có cả Vương Diên.

Mẹ của Phó Thân đẩy Phó Thân ngồi cạnh Vương Diên, còn bảo tôi ngồi vào một góc nhỏ.

Sau đó bà bắt đầu ‘tốt bụng’ giới thiệu gia thế của các thiên kim ở đây, mọi người đều là thiên kim thật, chỉ có tôi, là thiên kim giả.

Ý đồ của mẹ Phó Thân quá rõ ràng, nhưng Phó Thân chính là một người vô tâm, thật sự nói chuyện rất hăng say với Vương Diên, hoàn toàn quên mất tôi.

Tôi tức giận đến mức muốn đứng dậy ngay bây giờ, không diễn nữa.

"Cô Thẩm mấy năm nay sống ở nhà họ Thẩm chắc hẳn rất khó khăn phải không? Nhà họ Thẩm là một gia tộc giàu có, cô là con gái nuôi, những năm qua chưa từng tham gia một bữa tiệc nào, có phải bọn họ cho rằng cô không xứng không?"

Các cô tiểu thư nói những lời rất khó nghe, càng nói càng quá đáng.

Tôi nghiến răng nghiến lợi, gần như nhìn xuyên qua đầu Phó Thân.

"Nhà họ Thẩm có nhiều thiên kim như vậy, có xa, có gần, đều là thiên kim thật, cô không được coi trọng, cũng là chuyện bình thường."

Tôi đột ngột đứng dậy, nhưng chưa kịp nói gì, tay tôi đã bị ai đó nắm lấy.

Tôi vô thức nhìn sang người bên cạnh, hóa ra là Thẩm Yến Thâm.

Vừa rồi không phải anh đã đi rồi sao, sao lại quay lại?

"Tôi hỏi em một lần nữa, còn muốn ở lại không?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play