CHÚ ÚT, CHÁU SAI RỒI

Chương 2


3 tháng


15.

Xe của Thẩm Yến Thâm rất lớn, khi tôi lên xe, Thẩm Yến Thâm và Lăng Hi đã ngồi đối diện nhau.

Tôi liếc nhìn vị trí bên cạnh Thẩm Yến Thâm, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Lăng Hi.

Tôi không muốn can thiệp vào cuộc đối đầu giữa nam nữ chính, thật sự là bất đắc dĩ mà…

Trên đường đi, Thẩm Yến Thâm thỉnh thoảng kiên nhẫn giải đáp những vấn đề công việc cho Lăng Hi, tôi không nói lời nào, giả vờ nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài xe, âm thầm làm một phông nền vô cảm.

Thật ra tôi chẳng hiểu gì cả.

Không biết đã xảy ra chuyện gì, xe đột nhiên phanh gấp, tôi và Lăng Hi ngồi quay lưng về phía đầu xe, theo quán tính, cả hai đều bị ngã về phía đối diện.

Đối diện tôi là ghế trống, nhưng đối diện Lăng Hi là Thẩm Yến Thâm.

Tôi nhanh chóng nhắm mắt lại, tránh nhìn thấy những gì không nên thấy.

Trong đầu đã tưởng tượng ra cảnh nữ chính lao vào lòng nam chính, hai người bởi vì tiếp xúc cơ thể, mà nảy sinh tình cảm, tuy nhiên, cho đến khi tôi cảm nhận được mình đã rơi vào một vòng tay ấm áp, tôi mới nhận ra có điều gì đó không ổn.

Khi hoàn hồn lại, tôi mở mắt ra liền nhìn thấy xương quai hàm của Thẩm Yến Thâm ngay trước mặt, sợ đến mức nín thở, mở to mắt nhìn anh.

Tại sao anh lại ngồi sang bên này? !

Có phải do lực đẩy mà trượt qua đây không?

Chắc là vậy.

Cảm nhận được đôi tay mạnh mẽ đang ôm lấy eo mình, cơ thể tôi cứng đờ, tôi đẩy mạnh anh ra, ngồi lại chỗ cũ.

Sợ anh hiểu lầm là tôi cố ý, tôi lập tức giải thích: "Thật xin lỗi, chú út, vừa rồi cháu không cố ý."

Anh cau mày, có vẻ rất không vui.

Tôi càng hoảng hơn, trước đây tôi thường làm những việc như thế này, có lẽ bây giờ anh không còn tin tôi nữa…

"Có chuyện gì vậy?" Anh hỏi tài xế với giọng đầy u ám.

Tài xế nơm nớp lo sợ: "Có người đột nhiên vượt đèn đỏ."

Nhìn sang bên cạnh, tôi phát hiện Lăng Hi bị ngã sang một bên, có thể là bị va đập, sắc mặt có chút không ổn.

"Chị không sao chứ?" Tôi lo lắng nhìn chị ấy.

Chị ấy lắc đầu: "Không sao."

Nói xong, liền nhìn tôi một cách lấp lửng, lại nhìn Thẩm Yến Thâm, biểu cảm rất kỳ lạ, như thể đã phát hiện ra điều gì đó khủng khiếp.

16.

Lăng Hi cũng làm việc ở tập đoàn nhà họ Thẩm, với tư cách là vị hôn thê của Thẩm Bạc Giản, khi bước ra từ xe của Thẩm Yến Thâm, nhân viên trong công ty dường như đã quen với việc này, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên.

Nhưng khi thấy tôi cũng bước ra, đặc biệt là Thẩm Yến Thâm không hiểu sao, lại bước chậm đi bên cạnh tôi, mọi người không khỏi tò mò, tụm năm tụm bảy bàn tán xôn xao.

Lăng Hi đã rời đi từ lâu, quay lại vị trí làm việc của chị ấy.

Tôi ngơ ngác đứng chờ Thẩm Yến Thâm ra lệnh.

Còn tưởng Thẩm Yến Thâm sẽ nhanh chóng ném tôi vào bộ phận nhân sự của công ty, ai mà ngờ được, anh lại cúi đầu nhìn tôi: "Em đã nghĩ xem muốn làm gì trong công ty chưa?"

"Đương nhiên là muốn làm biếng rồi." Tôi gần như vô thức buột miệng, nói xong mới nhận ra, tôi bắt đầu căng thẳng, mở to mắt nhìn anh, "Ý, ý của cháu là bắt đầu từ những công việc cơ bản."

Anh nhìn tôi một lúc lâu, khiến tôi cảm thấy run sợ, sau đó nhẹ nhàng nhếch môi cười.

Tôi càng sợ hơn, không biết anh có ý gì, tim đập thình thịch: "Thật ra cháu vừa mới tốt nghiệp, hoàn toàn không quen với hoạt động kinh doanh của công ty, cái gì cũng không hiểu, nếu gia nhập công ty thì sẽ…"

"Cháu có thể trả lời điện thoại không?"

"Dạ có." Ai lại không biết chứ?

"Vậy là được rồi."

Hả?

Tôi hơi bối rối, nhưng cũng không dám hỏi.

Cho đến khi anh đưa tôi đến văn phòng Tổng giám đốc, để trợ lý riêng sắp xếp cho tôi ngồi trước cửa văn phòng phụ trách nghe điện thoại, tôi mới hiểu ra ý anh là gì.

Gì chứ, tuy tôi nói tôi không biết gì cả, muốn bắt đầu từ những công việc cơ bản, nhưng anh thật sự không khách sáo chút nào, thật sự coi tôi như nhân viên chăm sóc khách hàng?

17.

Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, điện thoại đã reo lên.

Công việc này quả thật đơn giản đến mức học sinh tiểu học cũng có thể làm được, chủ yếu chỉ cần gọi điện, chạy việc vặt, hoặc chuyển lời cho trợ lý riêng của Thẩm Yến Thâm là được.

Tôi buồn chán ngồi tại bàn làm việc, nghịch điện thoại, nhắn tin với Phó Thân.

Cậu ta nói gần đây cũng phải đến công ty làm việc, rất khổ sở, chúng tôi an ủi lẫn nhau.

Đang nhắn tin say sưa, cánh cửa phía sau không biết đã mở ra từ lúc nào, tôi không để ý, cho đến khi cảm nhận được ánh mắt sắc bén phía trên đầu, tôi mới ngẩng mặt lên.

Thẩm Yến Thâm đang cau mày, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn vào màn hình điện thoại di động của tôi.

Tin nhắn mới của Phó Thân vừa hiện lên, là một biểu tượng nụ hôn.

Tôi nhanh chóng tắt điện thoại, đứng dậy: "Chú, chú út."

"Ở công ty, đừng gọi tôi là chú út." Anh lạnh lùng, "Cũng đừng để người khác biết thân phận của cháu."

"...Dạ vâng, Tổng giám đốc Thẩm."

Anh cho rằng tôi sẽ lợi dụng thân phận con gái nhà họ Thẩm để lên mặt trong công ty sao?

Hừ, ai mà thèm chứ...

18.

Lại có một cuộc gọi khác đến.

Đầu dây bên kia nói là Chủ tịch Lý của một công ty nào đó,muốn bàn về việc triển khai dự án với Thẩm Yến Thâm qua điện thoại, tôi nghe hiểu được một nửa, đành phải bảo ông ấy chờ.

Do dự một lúc, tôi đứng dậy gõ nhẹ vào cửa văn phòng của Thẩm Yến Thâm.

"Vào đi."

Tôi thò đầu vào: "Tổng giám đốc Thẩm, ngài có điện thoại ạ."

"Kết nối vào đây."

"Đã nhấc máy rồi."

Anh ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn tôi, tôi chỉ vào điện thoại bàn trong tay ra hiệu cho anh.

Anh nhìn điện thoại, rồi lại nhìn tôi, hơi nhướng mày.

Cuối cùng anh đứng dậy bước đến chỗ tôi nghe máy.

Chúng tôi ở rất gần nhau, tôi đang ngồi tại bàn làm việc, anh cúi người chống tay lên bàn nói chuyện với đối phương, tôi muốn nhắc nhở, nhưng thấy anh đang nói chuyện rất nghiêm túc, lưỡng lự rất lâu, cuối cùng vẫn không dám lên tiếng.

Đành rụt cổ lại, kiên nhẫn đợi anh nói xong rồi cúp máy.

Mười phút dài đằng đẵng, tôi gần như buồn ngủ, cuối cùng anh cũng cúp máy quay về văn phòng.

Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó, một cuộc điện thoại khác gọi đến, vẫn là tìm Thẩm Yến Thâm.

Tôi bất đắc dĩ lại đi vào gọi anh, lần này khi anh ra ngoài nhận điện thoại, tôi lập tức đứng dậy: "Mời Tổng giám đốc ngồi."

Ai mà ngờ, anh lại ấn tôi xuống, liếc tôi một cái: "Ngồi yên đó."

Tôi ngượng ngùng nói: "Dạ vâng."

19.

Lại có cuộc gọi khác đến tìm Thẩm Yến Thâm, tôi đã muốn c.h.ế.t lặng, nằm dài trên bàn, chờ anh nói chuyện điện thoại.

Một số trợ lý và thư ký từ bên ngoài bước vào, thấy Thẩm Yến Thâm đứng cạnh chỗ làm việc của tôi nhận điện thoại, còn tôi thì ngồi trên bàn ngủ gật, biểu cảm của họ không khỏi khiếp sợ.

Cơn buồn ngủ của tôi lập tức tan biến, giả vờ chuyên nghiệp ngồi thẳng lên.

Thẩm Yến Thâm nghe điện thoại xong, bình tĩnh quay lại văn phòng.

Nhưng tôi cảm thấy những đồng nghiệp mới xung quanh đang nhìn tôi với ánh mắt rất kỳ lạ, suốt cả buổi sáng, tôi cảm thấy có ai đó đang lén đ.á.n.h giá tôi.

Giữa trưa khi đến giờ nghỉ, tôi đi vệ sinh, nghe thấy có người đang bàn tán về tôi và Thẩm Yến Thâm.

"Tôi chưa bao giờ thấy Tổng giám đốc Thẩm như thế này, còn phải tự mình ra nhận điện thoại, cũng không thấy phiền..."

Từ cuộc trò chuyện của họ, tôi phát hiện ra một chuyện rất xấu hổ, hóa ra cuộc gọi có thể kết nối đến văn phòng của Thẩm Yến Thâm!

Lúc đó anh nói ‘kết nối vào đây’ tức là nối thẳng vào văn phòng anh, nhưng tôi nghe không hiểu…

Chẳng trách lúc đó anh lại nhìn tôi với ánh mắt như vậy!

Trời ơi…cho tôi c.h.ế.t đi…

"Nghe nói sáng nay cô ấy còn đến đây bằng xe của Tổng giám đốc Thẩm."

"Vừa rồi họ dựa gần nhau như vậy, các cô nói xem họ có phải là..."

Họ thế mà lại nghi ngờ tôi cùng Thẩm Yến Thâm có mối quan hệ đặc biệt đó!

Tôi nào dám? Tôi làm gì có tư cách được dính líu với nam chính?!

Sợ đến mức căng thẳng, tôi lập tức đuổi theo giải thích: "Tôi và Tổng giám đốc Thẩm không phải như các cô nghĩ đâu, thật ra tôi là..."

Đang định nói mình là cháu gái của anh, nhưng chợt nhớ ra Thẩm Yến Thâm đã bảo tôi không được phép dùng thân phận nhà họ Thẩm ở công ty.

"Cô và Tổng giám đốc Thẩm thật ra là?"

Mọi người tò mò nhìn tôi, ánh mắt đầy hứng thú.

Lời vừa ra khỏi miệng, tôi đành phải đổi: "…Thật ra chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường mà thôi."

"Ồ~"

Mọi người càng tỏ vẻ mờ ám hơn, rõ ràng là không tin, thậm chí càng suy nghĩ sai lệch hơn.

"Mọi người đừng nghĩ lung tung, Tổng giám đốc Thẩm đã có tuổi rồi, tôi sao có thể có quan hệ gì với Tổng giám đốc chứ, tôi không thích đàn ông lớn tuổi đâu."

Để làm rõ tin đồn, tôi đã nói một cách vô lương tâm, ai ngờ nói xong, mọi người đều kinh ngạc, thậm chí có chút sợ hãi.

Tôi khó hiểu, vẫn tiếp tục nói: "Hơn nữa, tôi đã có bạn trai rồi, cậu ấy vẫn còn trẻ, cũng đẹp trai…"

"Tan làm rồi, còn chưa đi ăn cơm?"

Giọng nói lạnh lùng của Thẩm Yến Thâm vang lên sau lưng tôi, cơ thể tôi cứng đờ, im bặt, thấy mọi người chạy còn nhanh hơn thỏ, lúc đó tôi mới hiểu được, tại sao vừa rồi họ lại có biểu cảm như vậy.

Tôi lúng túng quay lại, phớt lờ sự xấu hổ của cuộc trò chuyện, trong đầu chỉ nghĩ anh có giận không, có định trả thù tôi không.

Tôi sợ hãi nhìn anh, sự lo lắng và sợ hãi hiện rõ.

Trong mắt anh thoáng qua một tia ảm đạm, khẽ cụp mắt xuống: "Đi thôi, đi ăn cơm."

Tôi có chút chần chừ: "Chú út, cháu đi với chú sao?"

Anh trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên đi đến trước mặt, cúi xuống nhìn tôi: "Em rất sợ tôi? Tại sao?"

Ờ thì.

Tôi nghẹn lời.

Nhìn xem anh đang nói gì kìa, biểu cảm và giọng điệu như vậy, còn hỏi tại sao người khác sợ mình?

Ngày nào cũng giữ khuôn mặt lạnh lùng, hệt như chiếc tủ lạnh di động vậy, ai mà không sợ chứ?

Điều quan trọng nhất là, sáu năm trước, tôi đã mơ thấy kết cục của mình, tôi bị Thẩm Yến Thâm đuổi ra khỏi nhà.

Anh rất ghét tôi, đến mức mọi người trong giới thượng lưu đều coi thường tôi, sau khi rời khỏi nhà họ Thẩm, bọn họ còn cố tình bắt nạt tôi, để lấy lòng anh, kết cục của tôi, bởi vì Thẩm Yến Thâm mà trở nên thê thảm.

20.

"Chú út, chú là trưởng bối, lại là lãnh đạo, con kính trọng chú mà."

Tôi cúi đầu nói.

Anh im lặng thật lâu, cho đến khi có cuộc điện thoại phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng này.

Văn phòng rất yên tĩnh, đến mức không cần anh bật loa ngoài tôi cũng có thể nghe rõ giọng của đối phương, là Từ Dĩnh.

Tôi ngạc nhiên vì trí nhớ của mình lại tốt đến vậy, dù đã sáu năm nhưng vẫn nhớ giọng của Từ Dĩnh.

Có lẽ là vì, nếu không có cô ta, tôi sẽ không rơi xuống bể bơi, cũng không thức tỉnh, tránh phạm phải sai lầm lớn.

21.

Thẩm Yến Thâm không biết nghĩ gì, mà lại yêu cầu tôi đi ăn tối cùng anh và Từ Dĩnh.

Từ Dĩnh nhìn thấy tôi, khuôn mặt vốn luôn giả vờ thân thiện lộ ra một tia nứt nẻ hiếm thấy, nhưng vẫn cố gắng cười: "Nghe nói Nhiễm Nhiễm đã về nước, đã lâu không gặp."

Cũng thật biết cách giả vờ.

Sáu năm trước, cô ta từng khiêu khích tôi, nhiều lần sỉ nhục tôi, nói tôi chỉ là con gái nuôi, không xứng để thích Thẩm Yến Thâm.

"Dì Từ, đã lâu không gặp." Tôi cười ngọt ngào, tỏ vẻ ngoan ngoãn.

Khi nghe đến từ "dì", vẻ mặt cô ta cứng đờ.

Tôi nói thêm: "Đã nhiều năm không gặp, dì chăm sóc bản thân tốt thật, vết chân chim cũng không còn nhiều nữa."

Nụ cười của cô ta tắt dần, có hơi nghiến răng nghiến lợi.

Tôi đang đắc ý vì lần này chiếm thế thượng phong, quay đầu lại nhìn thấy Thẩm Yến Thâm đang nhìn tôi.

Vẻ mặt của anh có chút kỳ lạ, không thể nói rõ, nhưng tôi chắc chắn rằng, anh đang không vui.

Chẳng lẽ là giận vì tôi không tôn trọng Từ Dĩnh?

Tim tôi "thịch" một tiếng, lập tức bớt lại, cúi đầu ăn.

Nhưng mà khi ngẩng đầu lên, tôi lại nhìn thấy Thẩm Bạc Giản đang ăn cùng một người phụ nữ.

Giữa nơi công cộng, anh ta không coi ai ra gì mà b.ó.p ngực cô gái kia, tôi sốc đến mức bị nghẹn, ho sặc sụa đỏ cả mặt.

Thẩm Yến Thâm ngồi bên cạnh, thấy thế liền đưa tay vỗ nhẹ lưng tôi: "Ăn từ từ thôi."

Động tác vô cùng tự nhiên, dịu dàng, không chỉ mỗi Từ Dĩnh bị sốc, tôi cũng cứng người, không tin nổi đây chính là Thẩm Yến Thâm.

Tại sao đột nhiên anh lại quan tâm tôi như vậy?

Chẳng lẽ vì mấy năm nay tôi không dây dưa với anh nữa, nên anh bắt đầu thừa nhận tôi là cháu gái rồi sao?

Khả năng này rất cao.

22.

Tôi đang mừng vì Thẩm Yến Thâm bây giờ đối xử với tôi tốt hơn trước, suy nghĩ liệu có nên đi theo con đường lấy lòng Thẩm Yến Thâm, dựa vào anh mà hưởng phúc ở nhà họ Thẩm hay không, thì Thẩm Bạc Giản nhìn thấy tôi.

Vẻ mặt anh ta lập tức biến sắc, vì góc khuất nên anh ta không nhìn thấy Thẩm Yến Thâm ngồi bên cạnh tôi, chỉ thấy mỗi tôi.

Nhìn vẻ mặt muốn g.i.ế.t người diệt khẩu của anh ta, tôi hoảng sợ, tim đập thình thịch, trong lúc bối rối đã nắm lấy tay Thẩm Yến Thâm, kéo anh lại gần.

Dù sao cũng phải kéo Thẩm Yến Thâm xuống nước cùng, chuyện này nếu chỉ có tôi biết, chắc chắn Thẩm Bạc Giản sẽ nhắm đến tôi nhiều hơn.

Thẩm Yến Thâm đột nhiên bị tôi giữ chặt, anh cúi đầu nhìn tay tôi đang nắm lấy tay anh, ngẩng đầu nhìn tôi chằm chằm: "Có ý gì?"

Trong nháy mắt, tôi nảy ra một ý tưởng, Thẩm Yến Thâm không phải thích Lăng Hi hay sao, nếu tôi giúp anh phá hư hôn sự của Lăng Hi, anh chắc chắn sẽ biết ơn tôi chứ?

"Chú út, cháu hình như nhìn thấy anh họ và chị Lăng Hi, chúng ta có nên đến chào hỏi họ không?"

Tôi chỉ về hướng Thẩm Bạc Giản.

Nghe vậy anh quay đầu nhìn qua, ngay lập tức sắc mặt trở nên tối sầm.

Thẩm Bạc Giản cũng vậy, sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng đẩy người phụ nữ bên cạnh ra.

Tôi cười thầm, lần này Thẩm Bạc Giản gặp rắc rối lớn rồi.

23.

"Xem ra cháu đã nhìn lầm rồi, đó không phải là chị Lăng Hi."

Tôi giả vờ ngạc nhiên, Thẩm Yến Thâm nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý, tôi vô thức chột dạ, lập tức bớt lại.

Nhưng mà anh đã đứng dậy đi về phía bàn của Thẩm Bạc Giản.

Hai người không biết đã nói gì, nhưng vẻ mặt Thẩm Bạc Giản càng ngày càng khó coi, người phụ nữ kia đã sớm bỏ chạy, để lại một mình Thẩm Bạc Giản nghe m.ắ.n.g.

Thật là sảng khoái.

Tôi không thể nhịn được cảm thấy hả hê.

Từ Dĩnh đang ngồi đối diện đột nhiên lên tiếng: "Xem ra tôi đã đ.á.n.h giá thấp cô, ở nước ngoài mấy năm nay, cô không chịu học hành tử tế, chỉ học mấy thứ quyến rũ đàn ông phải không? Vài năm không gặp, thủ đoạn rất cao tay."

Lời nói rất khó nghe, nhưng lại phù hợp với tính cách của Từ Dĩnh.

Tôi đã quen với sự hai mặt của cô ta rồi.

"Không hổ danh là dì, nhiều năm như vậy, vẫn chưa theo đuổi được chú út, hay là từ bỏ đi, chú ấy sẽ không đời nào thích dì đâu."

Từ Dĩnh bị lời nói của tôi chọc giận, đứng phắt dậy: "Cô đừng đắc ý như vậy, anh ấy không thích tôi, càng không có khả năng thích cô!"

Tôi cười lạnh, không quan tâm: "Dì nghĩ ai cũng như dì, nhiều năm như vậy vẫn coi chú ấy là bảo bối sao? Tôi đã sớm không thích chú ấy từ lâu rồi, ai thèm quan tâm chú ấy có thích tôi hay không chứ?"

"Dựa vào cái gì mà tôi phải tin cô?"

"Dì à, bao nhiêu năm nay dì luôn coi tôi như kẻ thù trong suy nghĩ của dì, nhưng dì có bao giờ nghĩ rằng có thể đối thủ của dì là người khác không?"

"Ý cô là gì?" Cô ta dĩ nhiên đã miễn dịch xưng hô ‘dì’ của tôi.

"Chú út đã có người chú ấy thích, dì không biết à?" Tôi giả vờ ngạc nhiên." Tôi chỉ là cháu gái của chú ấy, đối với dì mà nói, chẳng có sức cạnh tranh gì, dì không nên lúc nào cũng nhắm vào tôi."

Từ Dĩnh khiếp sợ: "Sao có thể? Những năm này bên cạnh anh ấy chưa từng xuất hiện người phụ nữ nào khác, cô đừng có mà lừa tôi!"

"Dì chắc chứ? Có thể trong vô thức dì đã bỏ qua một số người dì cho là không thể, chẳng hạn như những mối quan hệ có phần cấm kỵ nào đó."

"Vậy chẳng phải là cô sao?"

Ờ thì.

"Ngoài tôi ra, không phải còn có..."

"Còn có cái gì?"

Tôi chưa kịp nói hết câu, giọng của Thẩm Yến Thâm đột nhiên vang lên, khiến tôi và cả Từ Dĩnh đều giật mình.

Khuôn mặt anh u ám, đôi mắt sâu thẳm làm cho người ta sợ hãi, nhìn chằm chằm vào tôi, khiến tôi cảm thấy lạnh sống lưng.

Tôi lén liếc nhìn về phía Thẩm Bạc Giản, anh ta đã biến mất từ ​​lâu, cũng không biết Thẩm Yến Thâm quay trở lại từ khi nào, nghe được bao nhiêu rồi…

"Chú út, cháu chỉ đang tám chuyện với dì Từ mà thôi, không có gì đâu."

Từ Dĩnh cũng tiếp lời, lần đầu tiên chúng tôi có sự ăn ý hài hòa đến thế.

24.

Thẩm Yến Thâm cuối cùng cũng không nói gì, nhưng trên đường về, tâm trạng của anh có vẻ không ổn.

Tôi nơm nớp lo sợ, trong lòng vô cùng bất an.

Tôi nắm chặt tay, tính xem ngày tàn của mình sẽ đến khi nào.

Khi Phó Thân gọi đến, tôi như trút được gánh nặng, lập tức bắt máy: "A Thân…"

Có trời mới biết, hai từ "A Thân" này tôi nói với bao nhiêu cảm kích.

Nhưng mà xe đột ngột phanh gấp, khiến tôi giật mình đến mức đổi giọng, khó hiểu nhìn về phía Thẩm Yến Thâm.

Anh hiếm khi có vẻ mặt bực bội, có chút tức giận: "Đèn đỏ."

Tôi sợ anh cảm thấy tôi đang làm phiền,vô thức hạ giọng: "Không sao, cậu nói đi."

Trong xe rất yên tĩnh, giọng của Phó Thân lại lớn, vừa mở miệng tôi cảm thấy cả bên ngoài xe cũng có thể nghe thấy: "Bố mẹ tớ muốn gặp cậu, giang hồ c.ầ.u c.ứ.u!"

"Khi nào gặp?"

Trước đây cậu ta đã giúp tôi, bây giờ tôi nên giúp lại cậu ta.

"Tối mai họ sẽ tổ chức tiệc mời khách từ phương xa tới, lúc đó tớ sẽ đón cậu."

"Gấp vậy? Tớ còn chưa chuẩn bị gì cả."

"Không sao đâu, tớ đã đặt lễ phục theo số đo của cậu rồi, những chuyện còn lại, không cần lo lắng, tớ sẽ sắp xếp."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play