CHÚ ÚT, CHÁU SAI RỒI

Chương 4


2 tháng


33.

Tất cả mọi người có mặt ở đây không ai là không biết đến Thẩm Yến Thâm, từ sự ngỡ ngàng ban đầu, đến sự kinh ngạc khi thấy Thẩm Yến Thâm nắm tay tôi, từng người một đều hoài nghi không dứt.

Mẹ Phó Thân là người đầu tiên lên tiếng, lộ ra nụ cười nịnh nọt: "Ai da, Tổng giám đốc Thẩm, ngài cũng đến đây sao! Cứ tưởng những buổi tiệc nhỏ như thế này ngài sẽ không đến, thật là vinh hạnh cho nhà họ Phó chúng tôi."

Thẩm Yến Thâm nghe vậy, ánh mắt dừng trên người mẹ Phó Thân, như thường lệ lịch thiệp nhã nhặn: "Hiểu lầm rồi, tôi chỉ đến đón cháu gái về nhà thôi."

Vừa dứt lời, nụ cười của mẹ Phó Thân cứng đờ, cho rằng mình nghe nhầm: "... Tổng giám đốc Thẩm thật tốt với Du Nhiễm, còn đích thân đến đón nữa."

"Không đến đón, làm sao tôi biết ở đây cô ấy có bị bắt nạt hay không?"

Ý tứ rất rõ ràng, mẹ của Phó Thân tái mặt: "Làm sao…có thể? Du Nhiễm là bạn gái của Phó Thân, tôi rất hài lòng, làm sao có thể bắt nạt cô bé được?"

Phó Thân cũng tiếp lời: "Chú út, Nhiễm Nhiễm ở đây vui lắm, chú nghĩ nhiều rồi."

Nghe cậu ta nói, tôi gần như bị tức c.h.ế.t, con người vô tâm này, con mắt nào của cậu thấy tôi đang vui vậy?

"Tổng giám đốc Thẩm, nếu ngài đã tới, sao chúng ta không bàn chuyện hôn sự giữa hai nhà nhỉ?" Mẹ Phó Thân là người biết nắm bắt cơ hội, vừa rồi cảm thấy tôi không được nhà họ Thẩm coi trọng, muốn tôi tự biết khó mà lui, bây giờ lại tưởng tôi được coi trọng, liền nhanh chóng tìm cách thắt chặt mối quan hệ.

Tuy nhiên Thẩm Yến Thâm phớt lờ bà, chỉ nhìn tôi: "Em nghĩ sao?"

Tôi có thể nghĩ gì? Tôi cảm thấy, tốt nhất là nên ôm chặt đùi vàng của Thẩm Yến Thâm nha.

"Chú út, cháu cảm thấy mình vẫn còn trẻ, chuyện hôn sự cứ bỏ qua đi, chúng ta về nhà thôi."

Thẩm Yến Thâm rất hài lòng, hơi nhếch khóe môi: "Được."

Mẹ Phó Thân trợn tròn mắt, có ý gì? Chuyện hôn sự với nhà họ Thẩm, không phải là bị bà phá hỏng hay sao?

Phó Thân đứng dậy đuổi theo: "Nhiễm Nhiễm, cậu cứ thế bỏ đi à?"

Tôi nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cậu ta: "Không đi, chờ mẹ cậu sỉ nhục tớ sao?"

34.

Lên xe của Thẩm Yến Thâm, trong khi đang suy nghĩ, tôi nghe thấy giọng của anh: "Để em bị người ta sỉ nhục trong bữa tiệc, đây chính là thật lòng yêu nhau mà em nói à? Từ bỏ việc thích tôi, đi thích cậu ta, mắt nhìn người của em thật là..."

"Chú út!" Tôi mỉm cười nhìn anh, mắt sáng ngời: "Chú nói đúng, cháu đúng là bị mù, mới nhìn trúng loại người như thế!"

Anh sững sờ một lúc, có lẽ bị sốc trước sự thay đổi đột ngột của tôi.

"Em thực sự nghĩ như vậy?"

"Đương nhiên!"

Lòng tôi đầy căm phẫn, cúi người lại gần anh, nở nụ cười ngọt ngào: "Về sau cháu sẽ nghe lời chú, chú bảo cháu đi hướng Đông, cháu tuyệt đối sẽ không đi hướng Tây".

Sắc mặt Thẩm Yến Thâm có chút mất tự nhiên, đưa tay chọt lên trán tôi, đẩy tôi về chỗ ngồi: "Ngồi lại, nói chuyện đàng hoàng."

"Dạ." Tôi ngoan ngoãn đáp.

Anh dừng lại một chút, nhìn tôi: "Sau này ngoan một chút."

Tôi gật đầu: "Dạ dạ!"

Anh cau mày, muốn nói lại thôi.

Tôi cười xòa nhìn anh.

Vừa rồi trong đầu tôi nảy ra một ý tưởng, tôi chợt nhận ra rằng việc tránh né Thẩm Yến Thâm, không làm anh khó chịu là quá vòng vo.

Tôi nên trực tiếp lấy lòng anh, làm cháu gái ngoan, ôm chặt đắp đùi anh không phải sẽ tốt hơn sao.

Đi theo anh được ăn ngon mặc sướng, còn hơn ở nhà họ Thẩm làm một kẻ ngoài rìa, ngày ngày bị người ta khinh miệt.

35.

Kể từ khi thông suốt, mỗi ngày tôi đều ca ngợi Thẩm Yến Thâm bằng những lời lẽ ngọt ngào, ngoan ngoãn vô cùng.

Anh dường như rất hưởng thụ điều đó, không còn lạnh nhạt với tôi, thái độ ngày càng dịu dàng và kiên nhẫn hơn.

Mỗi ngày tôi đều không ngại đi nhờ xe anh đến chỗ làm, trưa lại ăn nhờ cơm của anh, tối lại theo anh về nhà.

Ở nhà, khi Thẩm Bạc Giản tỏ ra mỉa mai tôi, tôi không cần phải ra tay, Thẩm Yến Thâm sẽ chủ động bảo vệ cháu gái ngoan của mình.

Quan hệ giữa tôi và Thẩm Diễn Thâm tốt đến mức, ngay cả mẹ nuôi của tôi cũng nhận ra, hỏi tôi chuyện gì đang xảy ra, tôi nói có lẽ là do tôi làm việc chăm chỉ, chú út rất hài lòng.

Nhưng bà có vẻ không tin, lẩm bẩm nói những câu như: "Nếu không có gì, sao lại gọi con về nước."

Tôi cũng không quan tâm, tiếp tục ôm chặt bắp đùi của Thẩm Yến Thâm.

Trong công ty đồn tôi và Thẩm Yến Thâm có quan hệ tình cảm, để ý thấy Thẩm Yến Thâm không vì thế mà giận tôi, hay nghi ngờ tôi có ý đồ gì, tôi liền yên tâm, không giải thích nữa, anh dường như cũng không quan tâm.

Dù sao hôm đó, có mấy vị khách quen đến thăm, nhìn thấy tôi còn trêu chọc: "Này, đây không phải là cô bạn gái nhỏ của Tổng giám đốc Thẩm sao, hay là cháu gái nhỉ?"

Thẩm Yến Thâm chỉ mỉm cười, không nói gì.

Quan hệ giữa tôi và Lăng Hi từ hôm đó cũng trở nên thân thiết hơn.

Khi chị ấy thỉnh thoảng đi nhờ xe của Thẩm Yến Thâm, tôi sẽ khuyên chị ấy chia tay, hủy bỏ hôn ước càng sớm càng tốt.

Tôi thường hẹn chị ấy ra ngoài chơi, trước mặt chị ấy khen ngợi Thẩm Yến Thâm, nói anh là một người đàn ông đáng để gửi gắm cả đời, Lăng Hi thầm chấp nhận, cuối cùng lại động viên tôi: "Thích thì cứ tiến lên, tình yêu có thể vượt qua mọi thứ, chị ủng hộ em."

Cảm giác có chỗ nào không đúng, nhưng thái độ của chị ấy vô cùng nhiệt huyết, hẳn là tôi nghĩ nhiều rồi.

Hiện giờ quan hệ giữa tôi và cả nam chính lẫn nữ chính đều tốt, tôi không phải là nữ phụ đ.ộ.c á.c, kết cục của tôi sẽ không bị đuổi ra khỏi nhà nữa đâu nhỉ.

Tuy nhiên, ngay khi vừa cảm thấy nhẹ nhõm, tối hôm đó, tôi và Thẩm Yến Thâm tan làm về nhà, anh đột nhiên đề xuất một việc rất kinh khủng.

"Dành chút thời gian, chuyển hộ khẩu của em ra khỏi nhà họ Thẩm đi."

Tôi ngơ ngác, nhìn anh: "Chú út, cháu đã làm sai điều gì sao?"

Anh xoa đầu tôi: "Không, em rất ngoan."

Tôi khóc không ra nước mắt, tôi rất ngoan, vậy mà anh vẫn muốn đuổi tôi ra khỏi nhà?!

Tôi sợ hãi cực kỳ, cảnh tượng trong giấc mơ lại xuất hiện, tôi bị cơn ác mộng đ.á.n.h thức.

Đầu óc tôi chỉ toàn nghĩ đến việc không thể bị bỏ rơi, tôi vô dụng thế này, nếu rời khỏi nhà Thẩm, làm sao mà sống nổi đây.

36.

"Tớ nuôi cậu." Phó Thân sau khi nghe lời phàn nàn của tôi, lơ đễnh nói.

Tôi lườm cậu ta: "Cậu ấy à? Cậu còn vô dụng hơn tớ!"

Tuy rằng trong khoảng thời gian này cậu ta giải thích với tôi không dưới một hai lần, nhưng chuyện ở buổi tiệc ngày hôm đó, tôi vẫn cứ nhắc đi nhắc lại.

"Đừng coi thường tớ, tớ là người thừa kế duy nhất của nhà họ Phó, tuy rằng không thông minh, nhưng tớ có tiền!"

Tôi thở dài, nhấp một ngụm đồ uống, cảm thán về sự khác biệt giữa số phận của mỗi người.

Có người không cần cố gắng cũng có tất cả, có người dù đã dốc hết tâm sức, vẫn không thể thoát khỏi số phận bị bỏ rơi…

Phó Thân vỗ vỗ lưng tôi: "Không sao đâu, dù cậu có bị đuổi ra khỏi nhà họ Thẩm, chẳng phải vẫn còn có nhà họ Phó đây sao, cậu đến nhà tớ làm bảo mẫu, cũng ổn mà."

"Phó Thân, cậu cút ngay cho tớ…"

Tôi hất tay cậu ta ra.

Trong lúc đang đùa giỡn với nhau, có một người bước vào quán cà phê.

Ban đầu tôi không để ý, cho đến khi cảm thấy có một ánh mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm vào mình, mới quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Yến Thâm, tôi hoảng sợ.

Tôi run rẩy đứng lên: "Chú, chú út."

Phó Thân cũng ngoan ngoãn gọi ‘chú út’ theo tôi.

Sắc mặt Thẩm Yến Thâm càng u ám hơn, không thèm nhìn Phó Thân, chỉ nhìn chằm chằm tôi: "Về nhà."

Tôi cúi đầu, sợ hãi cực kỳ.

Ngoan ngoãn đi theo anh rời khỏi quán.

Cho đến khi lên xe, anh vẫn không nói một lời.

Thường ngày tôi nhanh mồm nhanh miệng, giờ phút này lại chẳng biết nói gì.

Tôi nhìn tài xế, rồi nhìn anh.

"Chú út, chú giận à?"

"Không được gọi là chú nữa."

Mặt tôi tái nhợt, xong rồi, phân cảnh bị đuổi ra khỏi nhà trong cốt truyện đến sớm hơn dự tính rồi.

Tôi có chút mất mát, cũng cực kỳ tủi thân, cảm thấy mình chẳng làm gì cả, đột nhiên lại bị kết án, thật oan ức.

Cho nên sau đó anh nói cái gì, tôi cũng không còn nghe nữa.

37.

Tôi không nói lời nào, về đến nhà, cơm tối cũng không ăn, chỉ nằm dài trên giường.

Tuy nhiên, tính cương quyết chỉ duy trì được vài tiếng, nửa đêm tôi bị đói quá nên tỉnh dậy.

Vừa mở cửa định đi tìm thứ gì đó để ăn, tôi liền gặp Thẩm Yến Thâm.

Anh vào lúc nửa đêm, lại uống rượu.

Làm tôi sợ nhảy dựng, không muốn để ý đến anh, nhưng nghĩ lại vẫn có thể cứu vãn tình hình.

Vì vậy tôi đi về phía anh: "Chú út, chú đừng thức khuya uống rượu hoài, không tốt cho sức khỏe đâu."

Anh uống rất nhiều, ánh mắt có chút mờ mịt, lặng lẽ nhìn tôi: "Quan tâm tôi à?"

Tôi vẫn còn giận, thật sự không muốn quan tâm, nhưng ai bảo anh là chủ nhà cơ chứ.

"Dạ…"

Tôi không cam lòng, miệng lẩm bẩm, không ngờ anh đột nhiên đặt ly xuống, kéo tôi lên lầu.

Trước khi tôi kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, tôi đã bị anh l.ô.i vào phòng.

Anh đ.è tôi lên cửa phòng anh, ánh mắt đầy nhẫn nhịn, u ám: "Thẩm Du Nhiễm, em đang đùa giỡn với tôi sao?"

Tôi có chút bối rối, anh nâng cằm tôi lên, ép tôi nhìn thẳng vào mắt anh: "Không phải em đã nói sẽ không ở cùng với cậu ta mà, tại sao còn đi gặp cậu ta?"

"Ý chú là Phó Thân?"

"Không được gọi tên cậu ta!"

…Thật hung dữ.

"Mẹ em nói em không muốn chuyển hộ khẩu, tôi tưởng chúng ta đã đạt được sự đồng thuận, đột nhiên em lại đổi ý là bởi vì em lại yêu cậu ta sao?"

Lại?

Cái gì chứ, tôi thừa nhận IQ mình không cao, nhưng tại sao ngay cả những lời anh nói, tôi thậm chí cũng không thể hiểu được?

"Chú út, giữa chúng ta có hiểu lầm gì sao?"

"Tôi cũng hy vọng là hiểu lầm, nên tôi cho em một cơ hội giải thích, tại sao hôm nay lại đi gặp cậu ta?"

"...Cậu ta là bạn cháu, tại sao lại không thể gặp?"

"Chia tay rồi mà vẫn làm bạn?" Anh mỉa mai: "Hai người cũng giỏi thật đấy."

Tôi mím môi, lẽ ra nên giải thích với anh tôi và Phó Thân chỉ giả vờ là một cặp mà thôi, bây giờ lại rắc rối hơn rồi.

"Thật ra cháu và Phó Thân chỉ là…"

"Cậu ta từng hôn ở đây phải không?"

Hả?

Anh nhìn chằm chằm vào môi tôi, dùng ngón tay cái vuốt ve, ánh mắt mang theo chút nguy hiểm.

Cảm giác sợ hãi chưa kịp lên đến đầu, anh đã cúi xuống, khuôn mặt thanh tú gần trong gang tấc, hơi thở mát lạnh tỏa ra quanh người anh.

Tôi vô thức nín thở, quay đầu đi, tránh được nụ hôn của anh.

"Chú út, có phải là chú uống say rồi không?" Đầu óc mới không tỉnh táo…

"Là tôi quá khoan dung với em có phải không? Cho nên em nghĩ có thể đùa giỡn tình cảm của tôi hết lần này đến lần khác?"

"Ai đùa giỡn tình cảm của chú!" Tôi gần như hét lên phản bác, nói xong nhận ra giọng mình hơi lớn, lại hạ giọng xuống, "Lần này cháu chưa bao giờ nghĩ đến việc quyến rũ chú..."

"Ừ, lần này là tôi quyến rũ em…"

Lời vừa dứt, cảm giác mềm mại ấm áp liền rơi trên môi tôi.

Đầu óc tôi choáng váng, cảm giác có cái gì đó đang ‘ong ong’ trong đầu.

Tôi không nghe thấy được gì nữa, chỉ cảm nhận được sự dịu dàng, c.ắ.n m.ú.t trên môi…

Chẳng lẽ tôi đang mộng xuân sao?

Chứ tại sao Thẩm Yến Thâm lại hôn tôi chứ...

38.

Sau khi nụ hôn kết thúc, theo kịch bản thường thấy trên phim truyền hình, nữ chính sẽ đẩy nam chính ra rồi bỏ chạy.

Nhưng mà, chân tôi mềm nhũn, còn bị d.ọ.a s.ợ.

Tôi ngồi xổm xuống góc tường, bất lực lại đáng thương: "Chú út, chú say đến đ.i.ê.n rồi à?"

Thẩm Yến Thâm rất bình tĩnh: "Không, tôi chỉ đang đùa giỡn mà thôi."

…Tôi không biết phải nói gì nữa.

Ngừng một lúc, không biết nên nói từ đâu, tôi chỉ có thể chủ động thú nhận mối quan hệ giữa tôi và Phó Thân.

Tôi nói năng lộn xộn, sợ anh hiểu lầm điều gì.

"Chuyện chính là như vậy, cháu chỉ sợ mẹ sẽ sắp xếp cho cháu xem mắt với mấy ông già, càng sợ chú sẽ hiểu lầm cháu có ý gì với chú mới..."

"Em có thể có ý với tôi."

"Hả?"

Tôi lại mơ rồi.

Tôi không dám tin, lại sợ mình đa tình, nhưng Thẩm Yến Thâm ngồi xổm trước mặt tôi, ánh mắt nghiêm túc lại thâm tình: "Tôi tưởng tôi biểu hiện rất rõ ràng, em đã hiểu ý tôi."

Nói xong anh bất đắc dĩ ôm trán, thở dài: "Thẩm Du Nhiễm, tôi thích em."

Thẩm Du Nhiễm, tôi thích em…

Tôi thích em…

Thích em…

Câu nói này như có tiếng vang, cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi.

Tôi ngẩn người một hồi lâu, mới lẩm bẩm: "Cháu đang nằm mơ à? Chú không phải là thích chị Lăng Hi sao?

Vừa dứt lời, đầu tôi bị gõ một cái.

"Lại nói lung tung gì đấy, cô ấy liên quan gì đến tôi?"

"Cháu đã có một giấc mơ, trong mơ chú và chị ấy ở bên nhau."



"Rất chân thật!"

Anh nhìn tôi như nhìn kẻ ngốc, tôi có chút không tin.

"Nếu chú không thích chị ấy, tại sao lại đối xử đặc biệt với chị ấy như vậy?"

"Tôi không biết mình đã đối xử đặc biệt như thế nào với cô ấy, em nói cụ thể xem?"

"Thì là…"

Tôi nghẹn lời, nghĩ tới nghĩ lui, hình như...không có.

Dường như hết thảy mọi chuyện đều là do giấc mơ sáu năm trước cực kỳ chân thật lại chi tiết, khiến tôi suy nghĩ rất nhiều về hiện thực.

Tuy nhiên, tôi vẫn không cam lòng, tiếp tục phản bác: "Chú nói thích cháu, vậy sao sáu năm trước lại từ chối cháu, nhục mạ cháu, chú còn chê cháu, ném cháu xuống giường?!"

"...Lúc đó em chỉ mới mười sáu tuổi, em muốn tôi phạm tội sao?"

Ơ.

"Hơn nữa, tôi từ chối em khi nào? Tôi chỉ nói em còn nhỏ, phải học hành chăm chỉ, bản thân em tự tưởng tượng, coi tôi như kẻ x.ấ.u, thậm chí còn bỏ nhà đi."

Thẩm Yến Thâm nói đến đây, có chút uất ức khi bị bỏ rơi.

Tôi vốn không thể cãi lại Thẩm Yến Thâm, cuối cùng đành phải đuối lý.

39.

Từ sau khi nói rõ mọi chuyện, Thẩm Yến Thâm dường như mặc nhiên coi như chúng tôi đã ở bên nhau.

Sau khi chuyển hộ khẩu của tôi ra ngoài, anh không bao giờ che giấu mối quan hệ của chúng tôi, thường xuyên thản nhiên nắm tay tôi trong nhà, đưa đồ ăn nước uống cho tôi, thậm chí còn đường hoàng vào phòng tìm tôi…

Da mặt anh thật dày, thật bình tĩnh.

Nhưng tôi thì rất ngại, khi đối mặt với người nhà họ Thẩm, đặc biệt là cha mẹ nuôi, tôi gần như không dám ngẩng đầu lên.

Tôi bảo anh kiềm chế một chút, ngược lại anh còn trêu tôi càng sống càng nhát gan, không còn dũng cảm như trước nữa.

"Anh không sợ người khác bàn tán sao?"

Anh ôm tôi vào lòng, hôn lên trán tôi, không để tâm: "Chúng ta đâu có g.i.ế.t người p.h.ạ.m pháp, s.ợ gì chứ?"

Dừng một chút, anh cúi đầu nhìn tôi bằng ánh mắt sáng quắc: "Nếu không muốn bị người ta bàn tán, còn có một cách khác."

"Cách gì?"

"Biến mối quan hệ của chúng ta thành hợp pháp."

"…Chú à, em mới 22 tuổi, còn nhỏ mà."

Tôi đẩy anh ra ngồi dậy.

Anh đen mặt nhìn tôi: "Quả nhiên là chê anh già."

Tôi sợ hãi: "Làm sao có thể!"

Tôi nâng mặt anh lên: "Anh xem có ông chú già nào đẹp trai thế này không? Trông trẻ thế này, mịn màng thế này, bảo dưỡng tốt thật đấy!"



Có vẻ như tôi nịnh nọt sai cách rồi.

"Ý, ý em là, trông anh rất trẻ...ưm!"

Anh chặn miệng tôi lại.

"Anh nghĩ tốt nhất là em đừng nói gì cả."

40.

Lăng Hi cuối cùng cũng hủy hôn ước với Thẩm Bạc Giản, chị ấy nói trước đây không dám trái lời cha mẹ, nhưng giờ cảm thấy đàn ông không xứng, sống một mình tốt hơn.

Tôi nhìn chị ấy với sự ngưỡng mộ tràn trề.

"Chị Lăng Hi, chị đáng lẽ phải nên như vậy!"

Thẩm Bạc Giản thật bẩn thỉu, hôm nay ngủ với người này, ngày mai ngủ với người kia, không chừng đã mắc phải bệnh gì rồi.

Tôi thề là tôi chỉ nói bừa, không ngờ rằng, vài tháng sau, lại trở thành sự thật.

Khi biết tin này, tôi và Lăng Hi cười không ngớt.

41.

Khi Phó Thân biết tôi và Thẩm Yến Thâm ở bên nhau, kinh ngạc đến mức há hốc mồm, thốt lên câu ‘Thật biết cách chơi nha’, còn nói chẳng trách trước đây lúc nào cũng cảm thấy chú đang nhắm vào mình, hóa ra không phải là ảo giác.

"Khi nào thì kết hôn?"

Nhắc đến chuyện này, tôi lại cảm thấy khó xử.

"Tớ nói với chú út là tớ sợ kết hôn, nhưng chú luôn nghi ngờ tớ đang lừa dối tình cảm của chú ấy."

Nghe vậy Phó Thân đ.á.n.h giá tôi từ trên xuống dưới: "Trông cậu cũng khá giống kẻ lừa tình đấy."

"Cái gìiii"

Khi tôi và Phó Thân xem phim xong đi ra, Thẩm Yến Thâm xuất hiện, sắc mặt không được ổn lắm.

Trên đường về, tôi dỗ dành hết lần này đến lần khác, anh vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng.

"Không phải em nói là đi chơi với Lăng Hi sao, tại sao lại đi cùng cậu ta?"

"Em nói Lăng Hi có việc gấp, em tình cờ gặp cậu ta, anh có tin không?"

"Em nghĩ sao?"

Tôi cứng họng, vội vàng chuyển chủ đề: "Vậy tại sao anh biết em và cậu ta ở đâu? Anh phái người theo dõi em à?"

"Có người gửi ảnh cho anh, anh có thể không biết sao?"

Có người?

Anh đưa điện thoại cho tôi, tôi cầm lên xem, thì ra, Từ Dĩnh vẫn chưa từ bỏ, lại còn châm ngòi ly gián.

Tôi tức giận ném điện thoại cho anh, giọng điệu có chút ghen tuông: "Còn nói em, anh với cô ta vẫn còn thân thiết quá nhỉ, thậm chí còn gửi tin nhắn riêng cơ đấy".

Anh khẽ nhếch khóe môi, ôm tôi vào lòng: "Ghen rồi?"

Tôi trừng mắt nhìn anh, giả vờ như đang ghen tuông.

Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, may quá đã thoát c.h.ế.t trong gang tấc...

42.

Năm 25 tuổi tôi kết hôn với Thẩm Yến Thâm.

Cuộc hôn nhân của tôi với anh, trở thành đề tài nóng được thảo luận trong giới suốt ba ngày ba đêm.

Suy cho cùng đó là một câu chuyện tình yêu từng lên hot search.

Có người nói lãng mạn, có người nói b.i.ế.n t.h.á.i.

Nhưng mà, có vấn đề gì đâu, Thẩm Yến Thâm nói, đừng quá quan tâm đến cái nhìn ​​​​của người khác, cuộc sống là do chúng ta tự quyết định.

Tôi hoàn toàn đồng ý.

Dù sao, tôi đã lấy được người đàn ông tôi yêu nhất, cũng là người đàn ông duy nhất của tôi từ trước đến nay, còn gì không vừa lòng được nữa?

43.

Một năm sau.

"Thật cẩu thả, gần đây em đang suy nghĩ, trước khi kết hôn, em nên ký một số hợp đồng bảo vệ lợi ích của mình với Thẩm Yến Thâm, nếu sau này tụi em ly hôn, em vô dụng như vậy, sẽ rất khổ sở, làm sao mà sống được…"

Lăng Hi liếc nhìn tôi, lại nhìn phía sau lưng tôi, nhướng mày: "Em muốn ly hôn à?"

"Thật ra cũng không phải, em chỉ cảm thấy, Thẩm Yến Thâm quá xảo quyệt, em sợ em đấu không lại anh ấy."

"Vậy là từ trước đến nay vợ luôn nghĩ vậy à..."

Giọng nói u ám của Thẩm Yến Thâm vang lên, mặt tôi cứng đờ, quay đầu lại: "A…chú út…"

Lăng Hi chuồn nhanh hơn bất cứ ai.

Thẩm Yến Thâm cười giả tạo nhìn tôi: "Nếu em lo lắng như thế, anh chỉ cho em một chiêu nhé?"

Tôi do dự, cảm giác chiêu này không hề hay ho gì.

Nhưng mà tôi vẫn tò mò: "Chiêu gì?"

"Mẹ quý nhờ con."

….

- HOÀN TOÀN VĂN


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play